Năm hai tiểu học, chúng tôi bắt đầu được học cách đặt câu. Từ một từ ngữ, tôi liền hô phong hoán vũ biến nó thành ý nghĩa kinh người, hòng cho người ta biết được tôi là một đứa bé có năng lực về môn văn. Chỉ là năng lực của tôi bị mọi người nói là hơi quái dị, câu cú tôi đặt ra không phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của người thường. Nhưng nếu bọn học sinh thời nay đọc được văn tôi viết thì đảm bảo sẽ lên QQ kêu gào xin chữ ký của tôi!
Vào kỳ nghỉ đông, cô Cung yêu cầu chúng tôi hoàn thành một bài tập. Đề bài là với một trăm từ cho sẵn, hãy đặt một trăm câu tương ứng với mỗi từ đó, nếu có từ nào không hiểu thì có thể tra từ điển. Tôi dốc lòng dùng cả kỳ nghỉ đông để đặt một trăm câu, trong khi đó, cũng với một trăm từ đó, Đỗ Dực chỉ làm vỏn vẹn trong ba ngày. Ngày khai giảng, tôi tràn đầy tự tin nộp bài. Mặc dù không trông mong vào việc cô giáo sẽ khen ngợi nhưng thực lòng tôi hy vọng sẽ được cô sẽ cho điểm cao. Nhưng hình như Nữ Thần May Mắn lại không được thích tôi cho lắm. Biết sao được, phụ nữ đều không thích những người phụ nữ khác xinh đẹp hơn mình mà. Haiz... Một tuần trôi qua, cô Cung gọi tôi vào văn phòng giáo viên. Trên đường đi, tôi có linh cảm không tốt.
"Chu Du, cô đã xem qua bài tập của em, những câu trong bài đều là do em viết cả sao?", cô Cung lo lắng nhìn tôi và bài làm, mày nhíu hết lại, tâm tình hết sức phức tạp. Sau này, lúc đọc tiểu thuyết ngôn tình, tôi vẫn không thể hiểu được biểu cảm "mi tâm nhíu chặt thành một đường có thể kẹp chết một con ruồi" của nam chính khi thấy nữ chính thân thiết với nam phụ là như thế nào, nhưng khi bất chợt nhớ lại biểu cảm ngày hôm nay của cô Cung, tôi cũng được "khai sáng".
Tôi vô cùng lúng túng, lòng vừa uất ức vừa buồn tủi. Bài tập kia là do tôi tự mình suy nghĩ mệt óc, vất vả lắm mới viết ra được những câu như vậy nhưng lại sai hết sao?
Cô Cung theo thường lệ lấy ra bài làm có số điểm cao nhất ra. Cô cầm bài của Đỗ Dực, chỉ vào từ "Hâm mộ", nói: "Đỗ Dực tạo câu rất hay. Em xem cách viết của bạn ấy rồi nhìn lại cách đặt câu của mình đi."
Tôi nghiêng đầu qua nhìn. Câu của Đỗ Dực vô cùng ngắn, vô cùng bình thường, đến bây giờ tôi vẫn không thấy hay chỗ nào, ngữ cảnh cũng rất bình thường: "Tôi hâm mộ những chú chim nhỏ, vì chúng có thể tự do bay lượn trên bầu trời bao la." So sánh tới lui thì tôi vẫn thấy câu văn của tôi thể hiện rõ ràng khí khái tự tin của thế hệ trẻ hơn cả: "Ba mẹ, con thật hâm mộ hai người vì có một đứa con gái như con."
Cô Cung thấy tôi im lặng không nói gì, cho rằng tôi đã ngầm thừa nhận, vì vậy nói: "Em xem lại từ này đây, nếu như em viết blah blah thì câu văn sẽ blah blah..."
Tôi khinh thường liếc mắt nhìn câu văn của Đỗ Dực, từ đáy lòng trào dâng cảm giác thằng nhãi này TMD quá dối trá, thảo nào được gia nhập ngay vào nhóm một đội thiếu nhi tiền phong, trong khi tôi chỉ được vào nhóm hai. Sở dĩ cậu ta được gia nhập ngay vào nhóm một là vì cậu ta đã nói: "Nếu mỗi người đều quyên góp một phần tiền nhỏ của mình cho khu vực trẻ em gặp thiên tai thì các bạn ấy sẽ vẫn tiếp tục được đi học." Khi đó rất lưu hành cụm từ "khu vực trẻ em gặp thiên tai", không ai biết khu vực nào của Trung Quốc gặp thiên tai nhưng lại dám cho rằng khắp nơi ở Trung Quốc đều gặp thiên tai. Hơn nữa, Đỗ Dực à, làm sao cậu biết mấy bạn ấy lại thích đi học? Khi đó tôi rất mong muốn tôi sống trong vùng gặp thiên tai, vừa có thể không cần đi học, lại vừa nhận được tiền quyên góp.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chỉ cần có ánh mặt trời, tôi sẽ rực rỡ [Hoàn]
Художественная прозаĐây không phải truyện mình edit, chỉ đăng lên wattpat để tiện theo dõi offline