Đầu tôi hiện lên hình ảnh một chàng trai cao ráo trong bộ lễ phục sang trọng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo, chàng nhẹ nhàng bước ra sân khấu trong tiếng nhạc kịch kinh điển, giống như chưa tới một giây sau, chàng sẽ bắn ra những cánh hồng nhung ướt át nhưng sắc bén vào thế lực xấu xa này. Đáng tiếc là...
(Tác giả đang miêu tả nhân vật Tuxedo mặt nạ trong Sailor moon)
"Cậu định ở lại trường luôn à? Quần áo bẩn như vậy thì thể nào về nhà cũng bị mẹ cậu đánh" Không biết Đỗ Dực giả bộ không hiểu hay thực sự bị nhiễm chứng rối loạn nhiễm sắc thể thứ 21 từ tôi, vì với một người thông minh như cậu ta thì không thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra được.
"Đỗ Dực, cậu đến thật đúng lúc" Cô nàng cao kều không có vẻ gì là kiêng sợ: "Cậu chỉ cần trả lời một câu thôi, có phải Chu Du thích cả cậu và Trần Hồng không?"
Đỗ Dực bỗng dưng đỏ mặt! Ôi trời, cậu đỏ mặt cái gì? Lúc nhỏ, sau khi tắm xong, cậu còn không chịu mặc đồ, cứ trần truồng chạy qua nhà tôi chơi, thế mà bây giờ cậu lại đỏ mặt? Tôi ngồi xếp bằng dưới đất nghiến răng kèn kẹt, thật sự rất muốn đứng dậy sống mái với mấy cô nàng kia một phen. Có điều tôi đơn thương độc mã, nên tốt nhất vẫn cứ ngồi im mà tức giận.
"Hóa ra các cậu..." Đỗ Dực ngại ngùng nhìn tôi. Tôi giương mắt trừng lại cậu ta, cuối cùng thì cậu ta cũng hiểu tôi đang bị mấy cô nàng này ức hiếp.
Đỗ Dực than nhẹ một tiếng, nói với thế lực xấu xa: "Cậu ấy thích ai không liên quan gì tới các cậu. Các cậu cứ vây quanh cậu ấy như vậy, một lát nữa cậu ấy khóc thì sẽ rất đáng sợ đó."
"À, hóa ra cậu thích Chu Du!" Mấy cô nàng kia bỗng dưng trở nên ồn ào, bàn tán xôn xao.
"Đỗ Dực, sao cậu còn chưa đi?" Tại khúc rẽ lại xuất hiện một thân ảnh khiến mấy cô nàng đang xôn xao kia lập tức im bặt. Vâng, không ai khác chính là Trần Hồng. Cậu ấy kinh ngạc nhìn tình hình, nhướng mày hỏi: "Các cậu đang làm gì vậy?"
Thế lực xấu xa như gặp khắc tinh, không phản ứng gì, có vẻ như các cô ấy rất sợ Trần Hồng. Khi đó tôi không biết Trần Hồng có gì đáng sợ, sau này thì nghe nói mặc dù chỉ mới học tiểu học nhưng Trần Hồng thường xuyên chơi chung với một tên côn đồ khét tiếng nhất tại một trường trung học nào đó. Nói tóm lại, Trần Hồng "có chỗ dựa".
"Tiểu Du, đứng dậy đi, chúng ta về nhà". Đỗ Dực đưa quả bóng rổ cho Trần Hồng, đi đến bên cạnh kéo tôi dậy, định phủi bụi dính trên mông giúp tôi nhưng nhớ lại sự kiện hồ bơi nên lại rụt tay về. Tôi vội vàng phủi sạch mông rồi lại loạn cào cào sửa tóc.
Vốn dĩ tôi có mái tóc vừa dài vừa đen, nhưng mẹ tôi nói nhất định mái tóc đã hút hết chất dinh dưỡng trên đầu nên tôi mới học dở. Vì vậy, mẹ tôi dẫn tôi khi đó đang ngây ngây ngơ ngơ ra tiệm cắt tóc. Sau đó, tôi có mái tóc Maruko. Rất nhiều năm sau này, khi xem lại mấy tấm hình để kiểu tóc này, tôi thấy nếu tôi không giống Tiểu Hoàn Tử thì cũng giống nhân vật Hán gian do Cát Ưu thủ vai.
"Này, mấy người các cậu" Đỗ Dực vừa kéo tôi thoát khỏi vùng nguy hiểm của thế lực xấu xa vừa nhìn bọn họ, nói: "Sau này không được ức hiếp Tiểu Du nữa."
BẠN ĐANG ĐỌC
Chỉ cần có ánh mặt trời, tôi sẽ rực rỡ [Hoàn]
General FictionĐây không phải truyện mình edit, chỉ đăng lên wattpat để tiện theo dõi offline