Hôm đó sau khi bỏ đi, Đỗ Dực không đến dưới nhà tôi nữa, còn tôi thì mãi tìm lý do để ra ban công. Đôi khi là phơi quần áo, có lúc là phơi chăn, hoặc là lau ban công, mỗi ngày còn lau đến ba lần. Mẹ thấy vậy thì khen tôi hiểu chuyện, đã biết chịu khó làm việc nhà, còn tôi thì mỗi tối phải chịu cảnh lưng đau ê ẩm, chóng mặt buồn nôn. À, triệu chứng chóng mặt buồn nôn không liên quan đến chuyện tôi làm việc nhà, đó là triệu chứng bình thường khi mang thai, dù sao tôi cũng đã mang thai ba tháng rồi.
Nếu lúc này mà không phẫu thuật thì e sau này càng khó làm. Có rất nhiều nguyên nhân khiến tôi chần chừ không đi bệnh viện. Thứ nhất là tiền, thứ hai là phản ứng của Đỗ Dực. Nếu tôi thực sự bỏ đi đứa con này thì anh sẽ như thế nào? Thất vọng, tức giận, khổ sở hay cả ba? Dựa theo nguyên tắc đầu tư thì anh cũng có 50% cổ phần, nghĩa là cũng có 50% quyền quyết định.
Một hôm nọ, sau khi đi làm về, ba tôi thuận miệng hỏi: "Sao con về mấy ngày rồi mà vẫn không đi đâu chơi? Tết năm nay gọi Đỗ Dực đến nhà mình ăn cơm. Thằng bé đáng thương quá, tết nhất mà chỉ có một mình."
Tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Đột nhiên trong phòng bếp tỏa ra mùi thịt kho tàu, đây là món tôi rất thích nhưng lúc này nghe mùi thì tôi chỉ thấy buồn nôn. Tôi thật sự rất bí bách. Nếu không tiếp tục giấu được ba mẹ thì khi biết tôi chưa tốt nghiệp đã có thai, họ sẽ rất thất vọng, sau đó chắc chắc sẽ ép tôi đến bệnh viện làm phẫu thuật. Bây giờ, tôi thực sự đang trong tình huống loạn trong rối ngoài.
Tôi tình cờ phát hiện sạc điện thoại của ba tôi có thể dùng được với điện thoại của Đỗ Dực nên sau ba tiếng sạc pin, tôi đã lại có điện thoại để dùng rồi!
Buổi tối tôi xem ti vi rất khuya, đang lúc chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện điện thoại đang rung. Lúc ấy, tim tôi đập thình thịch, vội vàng nhìn điện thoại thì thấy người gọi đến là "Ba". Hóa ra là ba của Đỗ Dực gọi đến. Không biết chú Đỗ có biết điện thoại của Đỗ Dực đang ở chố tôi không nhỉ? Cũng đã một tuần rồi... Tôi phân vân không biết có nên nhận hay không, nhưng khi thấy điện thoại đã ngừng rung rồi chú Đỗ lại gọi đến lần nữa thì tôi nghĩ chắc có chuyện gấp nên dè dặt nghe máy.
"Alo."
Đầu dây bên kia im lặng. Tôi thử lên tiếng lần nữa: "Alo?"
"Cô là ai?" Là giọng của chú Đỗ.
"Cháu là... Chu Du."
"Thì ra là Tiểu Du." Chú Đỗ có vẻ kinh ngạc: "Sao đã trễ thế này rồi mà hai đứa vẫn ở cùng nhau?"
"A, không phải đâu ạ. Tại vì anh ấy..." Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, không thể tìm được lý do lấp liếm nào. Rốt cuộc tôi cũng hiểu được cảm giác khi nữ chính gọi điện cho nam chính vào nửa đêm mà người nghe máy là một cô gái thì chắc chắn 200% nữ chính sẽ không tin lời giải thích của nam chính.
"Ha ha." Chú Đỗ cười thoải mái, nhìn xa trông rộng: "Chuyện của hai đứa thì mặc kệ hai đứa, chú sẽ không quản, dù sao cũng đã là người lớn hết rồi. Xem ra tin đồn trong công ty trước kia là thật. Nếu thật như vậy thì tốt quá, Tiểu Du à, chú chứng kiến cháu ngày càng khôn lớn, vì thế biết cháu và Đỗ Dực ở bên nhau chú thấy rất yên tâm. Nhưng Tiểu Du này, cháu có thể giúp chú khuyên Đỗ Dực được không? Nói nó đừng tùy hứng như vậy nữa, Tiểu Hoan... Cháu có biết Tiểu Hoan không? Cô ấy là vợ hiện tại của chú, mấy hôm trước đã sinh cho chú một đứa con trai nhưng Đỗ Dực không đến thăm lần nào, cũng tắt luôn điện thoại. Nói thế nào thì đó cũng là em trai nó."
BẠN ĐANG ĐỌC
Chỉ cần có ánh mặt trời, tôi sẽ rực rỡ [Hoàn]
Fiksi UmumĐây không phải truyện mình edit, chỉ đăng lên wattpat để tiện theo dõi offline