Chỉ Cần Anh Không Buông

1.5K 73 10
                                    

Sau cuộc chiến khốc liệt với bọn tội phạm không gian, Ban đã bị chấn thương đầu rất nặng khiến anh bị hôn mê suốt ba năm. Bác sĩ nói tuy vết thương không tiếp tục lan ra nhưng e rằng rất khó để mà nói khi nào Ban sẽ tỉnh dậy. Sếp Doggie và mọi người đều thở dài vô vọng, chỉ một người vẫn đứng nhìn Ban, vẫn hy vọng rằng Ban sẽ tỉnh lại - đó là Jasmine. Dù bác sĩ có nói như thế nào, Jasmine vẫn không từ bỏ, Jasmine quyết tâm rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần một chút hy vọng, Ban sẽ quay về với mình.

Ngày ngày, cô luôn đến bệnh viện thăm anh, kể cho anh nghe ngày hôm nay cô đã làm những gì, hay hồi ức lại khoảng thời gian cô và anh đã từng vui vẻ như thế nào. Cô biết anh sẽ không thể nghe được những lời cô nói, nhưng cô vẫn muốn kể lại cho anh nghe, muốn anh hãy luôn nhớ những kỷ niệm ấy.

Cô luôn dọn phòng, luôn mang hoa đến thăm anh. Có lần vài cô y tá bảo sao cô kiên trì thế, cô chỉ khẽ cười bảo: " Chỉ cần tôi còn hy vọng, anh ấy nhất định sẽ trở về".

Tối nào cô cũng nhìn lên bầu trời, luôn ngắm những vì sao, chấp tay gửi những lời cầu nguyện lên ấy. Nếu như lúc đó cô đến sớm hơn một chút thì có lẽ Ban đã không phải bị thương. Dù cô không thể quay ngược lại thời gian, dù có phải chấp nhận được sự thật rằng Ban đã không thể tỉnh lại...nhưng cô vẫn muốn cố gắng, vẫn sẽ làm hết sức mình vì tình yêu này.

Jasmine thông minh nhưng lại ngốc trong chuyện tình cảm. Jasmine có rất nhiều người theo đuổi nhưng lại chỉ yêu có mỗi mình Ban. Ai nói gì thì cứ mặc họ, họ không phải là người khiến cô bận tâm.

Ngày này qua tháng nọ, Jasmine vẫn cứ như vậy, vẫn lặng lẽ một mình chăm sóc Ban, vẫn một mình chờ đợi Ban. Công ty có tiệc, cô vẫn chỉ đến chung vui cùng anh. Đôi lúc cô cảm thấy ghen tỵ với Sen và Umeko, họ là một cặp đôi tuyệt vời, là một cặp đôi có một hạnh phúc thật trọn vẹn, còn hạnh phúc của cô và Ban thì lại quá nhiều trắc trở.

Nhưng không vì vậy mà cô bỏ cuộc, cô luôn thầm nhủ lòng phải cố gắng, dù đôi lúc cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả thì cô lại nắm lấy cơ thể mình và kéo nó đứng dậy. Cô không bao giờ cho phép mình yếu đuối, không bao giờ cho phép bản thân mình lơ là, dù chỉ một giây.

Tuy Jasmine luôn giữ cho cơ thể mình khỏe mạnh để có đủ sức khỏe chăm sóc cho Ban, bỗng dưng hôm nay, cô đổ bệnh, cô sốt nặng đến mức Umeko phải chăm sóc cho cô, phải giữ cô lại để cô không thể đi tìm Ban. Nằm trên giường bệnh, cô mệt nhọc thở dốc. Umeko sờ trán cô rời bảo

- Jasmine không bao giờ chịu chú ý đến bản thân mình cả

- Umeko,...hãy...để tớ...đi_ Jasmine cố gắng ngồi dậy

- Không được, trừ khi Jasmine khỏe hẳn rồi tớ sẽ để cậu đi

Jasmine cứng đầu thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Umeko, cơ thể cô nặng trĩu, ngay cả ngồi dậy cũng rất khó khăn, nhưng cứ nghĩ về Ban, cô cảm thấy thương anh hơn, nằm trên giường bệnh đâu có sung sướng gì., vừa cảm thấy mệt mỏi, vừa cảm thấy mình quá vô dụng.

Umeko cũng rầu rĩ nhìn Jasmine. Cô nghĩ mình cần phải trân trọng từng khoảng khắc bên Sen nhiều hơn, để sau này lỡ có xảy ra chuyện gì, cô có lẽ sẽ hối hận không kịp. Ngồi nhìn Jasmine một lúc sau thì Umeko nghe thấy tiếng Sen hối hả tìm mình

[BanMin/Oneshot/Dekaranger] Em Vẫn Hy VọngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ