[Vâng yuki nghe đây.]
[Yuki là anh Yukimura đây.]
[Ủa là anh sao? Xin lỗi em không thấy tên lưu.] Hắn mỉm cười.
[Không sao. Mà mai em rảnh chứ? Chúng ta đi chơi nhé?] Cô bối rối.
[Nhưng em....] Hắn biết cô chần chừ liền tiếp tục.[Hum em không thể bỏ Một buổi để cùng người đã cứu em tới hai lần hay sao? Em làm anh thật thất vọng nha.]
Hắn bày giọng điệu buồn bã.
[Đâu có. Em chưa nói có đi hay không mà! Được rồi mai mấy giờ?]
Hắn nghe cô đồng ý liền mỉm cười.
[8 giờ sáng mai ở công viên. Anh sẽ cho em một bất ngờ nhỏ!]
[Được rồi vậy hẹn anh mai gặp.] Cô nói rồi cúp máy.
"Cạch"-"Tôi về rồi." Anh bước vào cửa đúng lúc cô bước xuống. Cô mỉm cười nhìn anh.
-"Về rồi sao?" Anh nhìn nụ cười của cô mà lòng lạnh ngắt. Từ khi nào mà nụ cười của cô lại trở nên xa lạ như vậy? Không phải là cô trước giờ luôn mỉm cười tự nhiên sao? Nhưng giờ đây lại trở nên gượng gạo.
-"Ừ tôi về rồi. Hôm nay tôi sẽ nấu cháo gà cho bà. Mau nghỉ đi khi nào có đồ ăn tôi sẽ gọi." Cô bước tới cạnh bàn nhìn anh.
-"Tôi không sao. Có thể tự làm. Dù sao cũng đỡ rồi."
Nói rồi cô cũng lao vào làm. Biết sẽ không ngăn được cô nên anh cũng để im cùng cô làm việc. Anh cũng đã quên đi việc muốn hỏi cô và Yukimura sao lại quen nhau. Mà cũng không hẳn là anh quên chỉ là anh không giám hỏi cô.
-"Mai ông có đi học không? Kaito." Anh gãi đầu.
-"Có. Mai tôi có bài kiểm tra quan trọng sẽ về muộn và không ăn ở nhà. Bà tự làm nhé!"
Cô gật đầu cũng không nói gì.
Tối đó bốn người bốn nơi cùng thức và cùng chung ý nghĩ về "Ngày mai " đầy sóng gió.Sáng hôm sau từ sớm anh đã đi. Cô nhìn theo bóng anh vội vã rời đi mà thở dài. Chỉ là đi học mà nhìn hắn cứ trau truốt như hẹn hò vậy. Khi bóng anh đã khuất đi cô mới quay vào trong nhà thay đồ. 30 phút sau Yukimura tới đón cô cùng đi.
-"Chậc hôm nay em thật xinh đẹp nha. Yuki." Cô ngước nhìn người con trai yêu nghiệt trước mặt buông hai chữ "Nhàm chán." Nói rồi cô quay lưng mở cửa bước vào xe. Hắn nhìn như vậy liền tặc lưỡi.
-"Em cũng phải cho anh cơ hội để thể hiện chất soái chứ?" Cô liếc qua hắn.
-"Nhanh lên không muộn." Hắn cười cười rồi bước lên xe lái xe đi. Hôm nay không phải ngày nghỉ nên công viên cũng thưa người.
-"Đợi anh ở đây chút nhé. Anh đi cất xe." Cô gật nhẹ đầu.
-"Chị ơi Lấy giúp em qủa bóng với. Một cậu bé lon gòn chạy theo quả bóng. Cô mỉm cười.
-"Em đứng đây chị sẽ lấy cho em." Cô nói rồi chạy theo quả bóng. Bóng dừng lại trước chân một người. Cô mỉm cười.
-"Phiền anh nhặt giùm tôi quả......bóng." Cô sững người nhìn người con trai trước mặt. Là anh. Kaito. Anh cũng ngạc nhiên nhìn cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lời Yêu Muộn Màng.
Roman d'amourLời yêu thương ta trao nhau có phải đã qúa muộn màng chăng?