Park Woojin nằm ườn trên giường của Jihoon, tay cầm miếng táo đã cắn dở, ngoan ngoãn nghe tên bạn thân phiền nhiễu bên tai. Phối hợp thi thoảng hỏi chèn vào một câu cho có cái gọi là tập trung:
- Rồi sau đó?
- Làm méo gì còn sau đó. Cậu ta nói xong ý của mình thì phủi mông đi mất, tớ còn cơ hội để nói gì sao?
Giọng Jihoon lanh lảnh, âm lượng càng lúc càng lớn, không chút cam tâm mà bó gối ngồi thu lu trên ghế cạnh giường, móng tay cũng đều sắp bị cậu ta cắn trụi.
- Bây giờ tính sao?
Woojin nuốt miếng táo cuối cùng xuống, qua loa lau tay vào chiếc áo thun đang mặc.
- Tạm thời... Chưa nghĩ ra...
Jihoon thở dài, lắc đầu ngao ngán, bọng mắt đen thùi lại phủ thêm tầng u ám.
- Cậu tự gây hoạ thì tự chịu trách nhiệm đi.
Nhân cuối tuần, Woojin quyết định đi thăm tên bạn thân lâu ngày không lộ tăm hơi.
Nhìn thấy nơi Jihoon sống có chút chấn động. Tuy vậy vẫn chưa thấm vào đâu so với chuyện cậu ta rủ rỉ rù rì, kể lể nãy giờ.
Vốn không nghĩ công sức tìm hiểu của mình chưa chi đã bị Jihoon hẫng tay trên, một phát tấn công trực tiếp người mà mới lần gặp trước thôi, cậu ta vừa một mực bảo ghét cay, ghét đắng.
Woojin đúng là có chút không cam tâm, tuy vậy cũng thấy khá hứng thú.- Thứ 5 tới đi chơi không?
Woojin nhảy khỏi giường, đi vòng vòng quanh phòng, tay chân không an phận, cứ hết sờ món đồ này lại mò tới món đồ khác. Jihoon một bên chẳng thèm bận tâm, đều đều hồi đáp:
- Đi đâu? Mà thôi... chả có tâm trạng đi chơi.
- Họp gặp mặt đấy, trường tớ toàn gái xinh thôi. Không đi thì đừng có hối tiếc.
Woojin vớ lấy cây sáo gỗ trên kệ, cầm chắc trong tay, thủng thỉnh mang đến balo của mình, nhét vào.
Lại đi dạo thêm một vòng.
- Anh đây mà thèm hối tiếc á?
Jihoon gân cổ cãi, lập tức nhận về cái bĩu môi đầy hàm ý của Woojin.
- Không thì thôi... hay tại cậu... để ý thằng nhóc kia thật?
Jihoon quăng ánh nhìn như dao găm về phía người kia, một cái trợn mắt lúc này cũng đủ cứa đứt hết động mạch Woojin, khí thế áp chế ngùn ngụt, dứt khoát cướp lời:
- Thứ năm gặp lúc mấy giờ?
Woojin cười, lộ ra chiếc răng khểnh, xua tay:
- Tớ sẽ nhắn tin sau.
Ngồi chơi game cùng nhau đến tận xế chiều, thua mãi sinh nhàm chán, Woojin mới xin được rút lui.
Cả hai vui vẻ khoát vai, lục tục rời khỏi phòng Jihoon.
Vừa vặn Guan Lin từ dưới nhà đi lên, cơ mặt không tự chủ liền nhăn nhó, khó chịu. Hắn ta căn bản rất ghét việc có người lạ trong nhà.Không thèm gật đầu chào khách.
Cũng không trách, nếu Guan Lin mà chào thật thì đấy mới đúng là việc đáng sợ.
Tên cao khều kia chẳng chút khoang nhượng, thẳng thừng đi xẹt qua người Woojin, nếu được, rất muốn hất bay tên mắt híp, răng khểnh kia văng xuống dưới lầu.
Người đã đi mất, Woojin còn chưa thôi bàng hoàng. Tay vịn chắc thanh lan can, tròng mắt lay động:
BẠN ĐANG ĐỌC
✔️[PanWink] Bảo Bối, Đừng Sợ!
Fiksi PenggemarTình trạng: Hoàn (33 chap + phiên ngoại) Couple chính: Jihoon + Guan Lin Couple phụ: NielSung + WooHwi Tóm tắt: Mẹ của Park Jihoon đi thêm bước nữa với một người đàn ông thành đạt gốc Trung Quốc, cùng chung sống còn có con trai của ông ta... Thể loạ...