Sóng biển lặng lẽ nhấn chìm màn đêm sâu thẳm. Gió tan ra nơi góc bể chân trời. Cá lớn từ nơi xa xăm, bơi qua kẽ hở lọt vào trong cõi mộng...
Liễu Thanh Ca có một bí mật.
Bí mật của hắn không nằm ở Bách Chiến Phong, mà nằm ở một hang động nhỏ sau núi.
Vách đá xuống thung lũng cheo leo dựng đứng, vậy mà lại mọc ra một loại hoa tím đẹp đến nao lòng người. Mộc Thanh Phương từng nói cho hắn biết, loài hoa này tên Tử La Lan, chữ "Tử" có nghĩa là màu tím, cũng có nghĩa là cái chết.
- Đó là một loài hoa chứa độc mãn tính, không có chuyện gì thì đừng động vào, không tốt cho sức khỏe. – Mộc Thanh Phương từng dặn hắn như thế.
Vì thế, Liễu Thanh Ca ngày thường đều men theo con đường nhỏ đó xuống núi, nhưng chưa bao giờ chạm vào những đóa Tử La Lan xinh đẹp kia.
Năm nay, Liễu Thanh Ca hai mươi hai tuổi.
Hắn phát hiện ra bí mật của mình chính là trong một lần đi xuống chân núi săn quái lông ngắn để đáp lễ lá trà mà Thẩm Thanh Thu mang tới tặng.
Con quái nhỏ lông lá xồm xoàm bị thương ở chân mà vẫn nhanh nhẹn tinh ranh, nhân lúc Liễu Thanh Ca thu thập đồng bọn của mình liền ra sức lao vụt vào một động nhỏ. Nếu không nhờ có nó, Liễu Thanh Ca sẽ không bao giờ để ý, ẩn trong thác nước trắng xóa hùng vĩ dưới thung lũng này, vậy mà có một hang động đá.
Liễu Thanh Ca có chút tiếc con quái béo mập kia, vậy nên cũng xoay người, lách qua màn nước trắng xóa, theo nó chạy vào trong động.
Hai bên đường vào mọc đầy Tử La Lan.
Liễu Thanh Ca bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, thứ hoa gì lại chỉ ưa mọc trên đá như vậy? Thật khó hiểu!
Càng tiến sâu vào trong động, ánh mặt trời càng bị át mất, đám hoa Tử La Lan lại sáng dần lên. Từ những cánh hoa nhè nhẹ phát ra những tia sáng màu tím nhàn nhạt, hệt như những chiếc đèn lồng nhỏ.
Liễu Thanh Ca lại càng cảm thấy kỳ quái.
Mà kỳ quái nhất là, hắn bỗng dưng nghe thấy từ sâu trong sơn động, một tiếng hát khe khẽ truyền ra...
Tiếng hát rất nhỏ, cũng rất trong trẻo, lại có một chút tĩnh lặng chìm sâu, tựa như mặt hồ trong vắt ngày thu nơi đáy cốc.
Liễu Thanh Ca quên béng mất con quái mập mạp, quên béng những chùm Tử La Lan phát ra ánh sáng tím kỳ dị. Hắn nín thở một chút, tò mò tiến sâu vào đáy động.
Mà hắn lại càng không ngờ, điểm bên kia của sơn động lại là một bờ biển.
Một bờ biển ngập trong bóng đêm, với những cơn gió mặn mùi muối, với bờ cát trắng ướt đẫm thủy triều.
Dưới ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ những bông Tử La Lan, hắn nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi bên bờ biển, cúi đầu khe khẽ hát. Con quái lông ngắn rúc bộ lông xồm xoàm của nó vào tay người đó, dịu ngoan liếm liếm vết thương ở chân.
Mái tóc của người đó dài, bị gió biển lùa tung, lộ ra một bên sườn mặt trắng ngần cùng chiếc cổ thanh mảnh.
Liễu Thanh Ca kinh ngạc lùi một bước.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Liễu Trừng] Đại Ngư (Shortfic)
Science FictionĐôi vây cá lớn đã dang rộng rợp một góc trời, ta đành buông sợi dây thời gian. Sợ người bay đi mất, sợ người rời bỏ ta. Nhưng cũng rất sợ, người mãi mãi mắc kẹt lại nơi này... * * * + 1 fanfic lấy cảm hứng từ Ma Đạo Tổ Sư và Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân...