Hôm nay Vạn Thú sơn mạch vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có một chút không khí khác thường, mấy trăm ma thú khác nhau sinh tồn trong Vạn Thú sơn mạch, không thiếu những loại hung mãnh tàn bạo, nhưng dường như hiện giờ đã trở nên ngoan ngoãn hiền lành đến động lòng người, không dám thở mạnh một hơi.
“Vị đại nhân kia còn chưa tới à?” Ở một nơi nào đó sâu trong Vạn Thú sơn mạch, mấy lão gia hoả khó có được dịp tụ họp với nhau đều ở tại chỗ này, vài người có dáng vẻ trung niên đứng ở đó, khí thế mỗi người đều là bất phàm, nhưng trên mặt đều có chút vẻ căng thẳng, thậm chí còn có một lớp mồ hôi trên trán, chính là vì hôm nay sắp có một đại nhân vật đến Vạn Thú sơn mạch.
“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai?” Cảm giác phải chờ người khác này không hề tốt đẹp mấy, nhất là khi biết người ta sẽ tới nhưng lại chẳng biết là lúc nào, mỗi một phút giây đều như một sự giày vò đến tột cùng, trong lòng và cả thân thể đều phải chịu áp bách, tuy mấy lão gia hoả này cũng không phải nhân vật bình thường gì, thân phận và địa vị cũng thuộc hàng số một số hai ở Vạn Thú sơn mạch, nhưng khi nghĩ đến người sắp đến kia, đám người vẫn có cảm giác tim đập dồn dập, đây chính là cảm giác bị chèn ép đến từ tận sâu trong linh hồn.
“Ngươi hét cái gì?” Có người không vui, ngũ quan như xoắn cả vào nhau: “Con bà nó, chờ cả buổi chiều rồi mà còn không thấy cả một bóng người, không phải là đang đùa chúng ta chứ?”
“Ngươi không thể nói ít hơn được à? Nếu như vị đại nhân kia nghe thấy...”
“Nghe cái rắm ấy! Giờ này vẫn chưa tới, lão tử là người nóng tính như vậy đấy, không đợi nữa!”
“Ngươi có thể không đợi, cứ đi đi, tuỳ ngươi!”
Lập tức không khí trở nên căng thẳng hơn trước, khí thế của mấy lão gia hoả ở đây cao đến ngất trời, những ma thú khác không dám bước chân ra ngoài, mỗi một người đều mang dáng vẻ thấp thỏm lo âu, bọn họ không rõ người tới hôm nay là ai, nhưng mà mấy... Lão gia hoả kia thì cũng không dễ chọc đâu.
“Rốt cuộc có tới không? Chờ đã lâu rồi, chẳng lẽ vị đại nhân kia lạc đường à?”
“Ngươi đừng ngốc như vậy nữa được không? Cứ chờ ở đây cho đàng hoàng là được rồi, ta khuyên các ngươi đừng thừa lời nữa.”
“Ngươi có ý gì đấy? Muốn nói chúng ta ngốc à?”
“Nếu ngươi nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào khác.”
“Ngươi nói thêm câu nữa xem! Đừng tưởng lão tư không dám lột da của ngươi!”
Vốn tâm tình đã có chút nóng nảy, nhừng lời này không khác gì một mồi lừa, có một người trong số đó đã không kìm chế được nữa, vô cùng khó chịu, rất có khuynh hướng đánh nhau, một người khác cũng đứng đó, sắc mặt xanh mét, nhìn dáng vẻ như đang phải cố gắng kìm nén nhưng lại không thể kìm được, mấy người khác cũng không có ý muốn ngăn cản, muốn đánh thì đánh, tuỳ các ngươi.
“Mẹ nó đánh đi, khó chịu thì phải đánh!”
“Đánh thì đánh, đừng tưởng ta sợ ngươi!”