haizzzzzzzz

142 0 0
                                    

Chương 205: Hạnh phúc nhỏ nhoi 3              “Ba ba, hai người lại không để ý tới người ta sao? Vì sao mỗi lần đều như vậy chứ…” Tiểu Thư Tuyết bất mãn kháng nghị.             Lâm Tử Hàn hi hi cười gượng vẫy vẫy tay với con bé, nói: “Ngoan, đi chơi với các dì đi, nhiều dì như vậy nhất định sẽ dạy con bơi được, làm một con vịt dưới nước béo mũm mĩm đi…”             Nói còn chưa nói hết, Tiêu Ký Phàm bắt đầu  hôn tới, cắt ngang lời muốn nói tiếp, hôn thật sâu.             Sắc mặt Lâm Tử Hàn trong nháy mắt ửng hồng, hoảng loạn đẩy anh ra giận dữ nói: “Có rất nhiều người ở đây, không sợ người ta chê cười sao” Hơn nữa, còn có nhi đồng ở đây, tuy rằng con bé đã nhìn qua vô số lần.             Tiêu Ký Phàm ngang ngược hòa cùng vào mặt cô, không để cho cô cơ hội trốn tránh, lần thứ hai hôn lên. Ở chỗ này ai dám cười anh? Chán sống phải không? Hay đây căn bản là cô mượn cớ chống cự anh?             Nghĩ tới đây, anh hôn càng thêm càn rỡ  hơn, gắt gao ôm chặt eo cô, làm cho thân thể mềm mại của cô dán chặt trong ngực anh.             Hai tay Lâm Tử Hàn vòng qua eo anh, ôm anh sít sao, đáp lại sự nhiệt tình của anh.             Sóng biển vỗ lên trên người hai người vẫn đang hồn nhiên hôn nhau, quên mình hôn nhau, đón lấy từng đợt từng đợt sóng, hai người chăm chú ôm nhau lại không hề cảm giác.             Nhân viên công tác trên bờ đều lộ ra ánh mắt hâm mộ với hai người, dù sao rất khó thấy rõ một người đàn ông có tiền một lòng với vợ như vậy, hơn nữa là ở tình huống con đều hai ba tuổi.             Không biết rõ lắm đã qua bao lâu, Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng rảnh tay buông ra, cúi đầu nhìn chăm chú cô nép trong lòng thở gấp không thôi. Đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn vào đáy mắt cô, nói: “Lâm Tử Hàn, em rõ ràng chính là yêu tôi”             Lâm Tử Hàn lại sửng sốt, chật vật tránh né tầm mắt của anh, giả vờ giận nói: “Anh suốt ngày quyến rũ tôi, tôi có thể không rơi vào tay giặc sao? Tôi… chỉ chính là trên thân thể thôi”             “Hôn môi với người đàn ông không thích, phải là một chuyện rất thống khổ, nhưng mà mỗi lần em đều rất hưởng thụ, vì sao vậy?” Giọng nói của anh rất nhẹ, lời nói ra lại làm cho không người nào có thể cãi lại.             Lâm Tử Hàn bị anh nhìn đến da đầu tê dại, hỏi không thể chống đỡ được, tim đập loạn, nâng mặt trừng mắt với anh nói: “Tôi! Tôi chính là một người khác thường, thấy soái ca thì trái tim nở hoa, tôi! Tôi còn tìm con vịt nữa!”             Nói xong, không để ý tới trên mặt anh có thêm mấy nét vẽ màu đen hay không, giả vờ tức giận xoay người đưa lưng về phía anh. Chết rồi! Nam sắc là tai họa nha! Vì sao cô luôn luôn nhảy vào hố lửa chứ?             Tiêu Ký Phàm tức giận kéo người cô lại, trừng mắt nhìn cô nói: “Em không cần mạnh miệng, em căn bản không phải người như vậy!”             “Anh sao lại xác định như thế? Anh quên sao? Lúc trước tôi một ngày thân mật với Lãnh Phong, một ngày thân mật với Tiêu Ký Phàm, một ngày với thân mật Đỗ Vân Phi… làm gì… tôi nói đều là sự thực…”             Muốn cô im miệng, muốn cô bớt nói lời tranh cãi đả thương người khác, biện pháp tốt nhất đó là bịt miệng cô lại, hôn cô đến choáng đầu trướng não, hai mắt mờ, tốt nhất là ngay cả mình họ gì cũng không biết!             Hiệu quả chờ mong có phần xa cách, nhưng, cuối cùng cũng làm cho cô nhu thuận, không kêu không náo loạn.             Vốn thấy cô ở Tiêu gia bị áp bách quá lâu, mạo hiểm mang cô ra ngoài thư giãn một chút, cũng không phải để cho cô nói những lời khiến anh tan vỡ này.             Nhất thời gỡ bỏ ngụy trang xuống, một nhà ba người vô cùng vui vẻ chơi một ngày, trở lại Tiêu gia đã là màn đêm buông xuống. Thời gian một ngày đúng là rất ngắn, trong chớp mắt! ~~~~~~~~~~~             Cuộc sống lại trở về ban đầu, Lâm Tử Hàn kinh sợ mà nhìn chằm chằm Tiêu phu nhân vẻ mặt hàn băng ngồi trên ghế sofa, còn có dáng điệu nàng dâu nhỏ bị ức hiếp của Duẫn Ngọc Hân, ý thức được vui sướng ngắn ngủi, chỉ biết sẽ mang đến cho mình tai họa lớn hơn nữa.              Tiêu phu nhân đứng lên, trừng mắt một nhà ba người đứng ở cửa cả giận nói: “Ký Phàm! Con mang theo một nữ hầu ra ngoài chơi, nói là cái gì đây?!”             “Mẹ, mang một bảo mẫu cùng con nhỏ ra ngoài, có vấn đề gì sao?” Tiêu Ký Phàm nói rất thỏa đáng, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Bảo mẫu”.            Nói xong, dắt Tiểu Thư Tuyết đi lên tầng hai, Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chằm chằm hai cha con biến mất trên cầu thang. Không phải đâu? Mặc kệ cô? Cứ như thế ném cô tới trước mặt hai con sư tử cái?             Hai cha con thật độc ác! Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ mà thu hồi tầm mắt, buông mắt xuống dùng giọng cung kính nhất nói: “Tiêu phu nhân, nếu đã đưa con bé an toàn về, tôi quay về sau nhà trước”             “Thực sự chỉ là vì chiếu cố con bé sao?” Duẫn Ngọc Hân liếc cô mỉa mai nói, ý của cô ta, Lâm Tử Hàn tự nhiên nghe ra. Giọng nói Duẫn Ngọc Hân lạnh lùng, cô nói dối thành tinh lại cũng khó thở một chút, gật đầu:  “Đúng vậy”             Lần thứ hai cúi đầu rũ vai xuống, rất sợ Duẫn Ngọc Hân sẽ thấy sắc mặt ửng hồng của cô, căn bản là không phải giống như cô nói. Ngày hôm nay cô làm trái với lời thề của mình, làm một đôi vợ chồng ân ái chân thực với Tiêu Ký Phàm, là một ngày vui sướng nhất trong nhiều ngày trôi qua.             “Sau này không cho phép ra ngoài với Ký Phàm!” Tiêu phu nhân lớn tiếng ra lệnh.             “Đã biết”             Giày cao gót Duẫn Ngọc Hân bước đi mang theo những tiếng lanh lảnh, chậm rãi đã đi tới, tới gần bên tai cô nói nhỏ: “Lâm Tử Hàn, thu những chuyện ma quỷ của cô trở về đi, không ai sẽ tin cô!” Lạnh lùng nói, lướt qua cô đi đến hướng cửa.             Lâm Tử Hàn cả kinh, xoay người lại lo lắng nói với bóng dáng cô ta: “Giám đốc Duẫn, cô chờ một chút” Duẫn Ngọc Hân nghỉ chân, xoay người lại lạnh lùng liếc cô.             Lâm Tử Hàn do dự đi tới, chậm rãi nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi còn tỉnh táo, còn nhớ rõ thân phận của mình, xin cô yên tâm”             “Biết thân phận của mình, còn chưa cút về sau nhà đi?!” Tiêu phu nhân nổi giận nói.             Lâm Tử Hàn gật đầu, lễ phép nói: “Phu nhân ngủ ngon, giám đốc Duẫn ngủ ngon” Dừng chân nhanh chóng đi đến hướng sau nhà, trở lại căn phòng nhỏ mình ở.             Ghé vào trên giường nhỏ, trong đầu hỗn loạn, toàn bộ mọi việc như những sợi tơ ma quái gắt gao quấn quanh trong đầu cô, vô luận cô để ý hay không để ý cũng rất mơ hồ. Chương 206: Sợ hãi              Sáng sớm, Lâm Tử Hàn bị phân phó đến phòng bếp làm vệ sinh sàn nhà, lau phòng bếp đã không phải lần đầu tiên, cho nên, cô làm coi như thuận lợi.             Yêu cầu của Tiêu phu nhân là không dính một hạt bụi, sàn nhà phải phản chiếu được bóng người như mặt gương. Lâm Tử Hàn cúi sấp người nhìn thoáng qua, cảm thấy hẳn là có thể báo cáo kết quả làm việc mới từ từ chuẩn bị đứng lên từ trên sàn.             Một tiếng giày cao gót thanh thúy truyền vào tai cô, từ xa đến gần, tựa hồ đang đi đến phòng bếp. Mỗi lần, Lâm Tử Hàn chỉ cần vừa nghe đến tiếng động này trong lòng lại sợ hãi lên.             Bởi vì… tiếng bước không những chẳng ưu nhã, chạm xuống tạo nên tiếng như thế, chỉ có Duẫn Ngọc Hân siêu cấp thích đày ải mới có thể gõ ra.             Xuất hiện ở tầm mắt cô, là một đôi giày cao gót hàng hiệu tinh mỹ, ánh mắt của cô từ đôi chân kia lướt lên. Dừng lại khuôn mặt có chút hả hê của Duẫn Ngọc Hân, lập tức lập tức rũ đôi mắt xuống, lễ phép nói: “Giám đốc Duẫn buổi sáng tốt lành”             “Xem cô khẩn trương chưa kìa” Duẫn Ngọc Hân cười một tiếng, liếc cô: “Ký Phàm ra ngoài, Tiểu Thư Tuyết kề cận tôi, muốn tôi đưa nó ra ngoài chơi, tôi bây giờ mới phát giác, nó thực sự rất làm cho người ta yêu thích”             Khích bác của cô ta, mỗi một chữ đều đâm vào khiến màng tai Lâm Tử Hàn đau đớn, nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô ta, vừa nhìn chính là khẩu phật tâm xà! Mà Tiểu Thư Tuyết lại càng ngày càng dính vào cô ta, vừa mới bắt đầu Tiểu Thư Tuyết cònmỗi ngày hô muốn tìm mẹ, hiện tại đã rất ít tìm cô, ngược lại thích quấn quít lấy Duẫn Ngọc Hân chơi.             “Hy vọng cô có thể giúp tôi chăm sóc tốt con bé” Lâm Tử Hàn lạnh lùng nói.             “Yên tâm đi, Ký Phàm rất quan tâm nó” Duẫn Ngọc Hân nghiến răng nói, mặt cười duyên tràn đầy oán giận. Vừa nghĩ tới hai vị người hầu Tiêu Ký Phàm xếp vào bên cạnh mình kia, cô ta lại hận đến nghiến răng, lâu như vậy, lại vẫn còn không tin cô ta!             Hung hăng đè bất mãn xuống đáy lòng, nụ cười trên mặt Duẫn Ngọc Hân không đổi, liếc mắt nhìn cô nói: “Cô tiếp tục lau nhà đi, tôi chỉ là vào lấy sữa cho Tiểu Hoàng Hậu của chúng ta thôi, không phải tới tìm cô gây phiền phức” Nói xong, xoay người đi đến kệ bếp.             “Giám đốc Duẫn, hãy để cho tôi làm đi” Lâm Tử Hàn xông lên đi muốn cướp cái cốc có in hình hoạt hình trên mặt.             Duẫn Ngọc Hân nhanh tay lẹ mắt nghiêng tay qua, tách hai tay của cô ra, thản nhiên phun ra hai chữ: “Không cần!”             Hai tay Lâm Tử Hàn cứng nhắc trên không trung, luống cuống nhìn chằm chằm cô ta, đã thấy cô ta lấy chai nước bên cạnh, rót nước vào cốc sữa.             Lâm Tử Hàn kinh ngạc trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm động tác không chút hoang mang của cô ta, cả kinh nói: “Giám đốc Duẫn, cô sao lại có thể dùng nước lạnh pha sữa cho Thư Tuyết uống? Uống như thế sẽ bị đau bụng!”             “Đừng lo lắng, thân thể Tiểu Hoàng Hậu rất khỏe” Mặt Duẫn Ngọc Hân lộ vẻ tàn ác liếc nhìn cô, dùng thìa quấy đều sữa.             Lâm Tử Hàn tức giận vung cánh tay dài, đẩy cốc sữa của cô ta xuống sàn, chiếc cốc lên tiếng trả lời bắn sữa lên trên hai người.             Duẫn Ngọc Hân hét lên một tiếng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Lâm Tử Hàn dám làm như thế, cúi đầu liếc mắt nhìn sữa dính đầy quần áo. Tức giận đến dương tay tát lên mặt cô: “Lâm Tử Hàn! Cô muốn chết sao!?”             Lâm Tử Hàn điên rồi, căn bản không suy nghĩ đến hậu quả, vươn tay đỡ bàn tay vung tới của cô ta. Tức giận nói: “Duẫn Ngọc Hân! Cô có bất mãn gì thì hướng về phía tôi là được, sao lại dám gây thương tổn cho trẻ nhỏ?”             Duẫn Ngọc Hân đánh cô, mắng cô, cô cũng có thể tiếp nhận, duy chỉ có điều không thể tiếp nhận chính là gây thương tổn hai người cô yêu nhất hiện tại, một người là người đàn ông cô yêu, một người là con gái cô cưng chiều!             “Cô là con điên à!” Duẫn Ngọc Hân kêu gào, muốn lên phía trước, lại bị Tiêu phu nhân đột nhiên xuất hiện ở cửa quát: “Có chuyện gì lại cãi lộn?!”             Hai người phụ nữ đồng thời an tĩnh lại, trên mặt đều là lửa giận hừng hực, không có ý tứ muốn nhân nhượng, Tiêu phu nhân không hài lòng trừng mắt nhìn Duẫn Ngọc Hân trách cứ: “Ngọc Hân! Bác vẫn nhắc nhở cháu phải tu dưỡng, rèn luyện hàng ngày, cháu đem lời của bác vào tai này ra tai kia sao? Chỉ là loại phụ nữ khóc lóc om sòm này sao?”             “Bác gái…” Duẫn Ngọc Hân tủi thân mà hô một tiếng, rèn luyện hàng ngày, rèn luyện hàng ngày! Cô ta sắp bị những thứ này kiềm chế muốn chết!             “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!” Tiêu phu nhân chuyển hướng Lâm Tử Hàn.             Lâm Tử Hàn không sợ hãi chút nào mà nghênh đón tầm mắt của Tiêu phu nhân, lớn tiếng nói: “Giám đốc Duẫn không biết pha sữa là phải dùng nước sôi, tôi chẳng qua là hảo tâm nhắc nhở cô ta mà thôi, cô ta…!”             “Cho nên đánh nhau?” Tiêu phu nhân thét chói tai cắt ngang cô: “Cô tính là thân phận gì?! Dựa vào cái gì đánh nó?”             “Tôi lo lắng Tiểu Thư Tuyết uống vào sẽ đau bụng, có cái gì không đúng? Chúng ta có thể tìm đại thiếu gia phân xử! Duẫn Ngọc Hân, cô dám  đi cùng tôi không?”             “Cô!” Duẫn Ngọc Hân tức giận trừng mắt nhìn cô, tốt! Cô ta dám uy hiếp mình? “Cô đương nhiên hy vọng tìm Ký Phàm tới phân xử, bởi vì cô biết rất rõ ràng anh ấy sẽ che chở cô. Lâm Tử Hàn, cô dùng một chiêu nhỏ này tới uy hiếp tôi, ép tôi đi đến đường cùng, ngay cả chết còn không sợ, thì sợ gì?”             Lâm Tử Hàn nhìn biểu tình quyết liệt của cô ta, trong lòng vẫn còn một chút cố kỵ nho nhỏ, phụ nữ khi phát điên xác thực rất đáng sợ, cô thực sự phải cẩn thận mới được.             Nhưng mà, cô làm sao mới có thể tránh cho cô ta gây thương tổn cho Tiểu Thư Tuyết? Ỷ vào Tiêu phu nhân cưng chiều, cô ta có thể biếnTiêu gia như nhà mình đi qua đi lại, làm cái gì cũng không có chỗ nào cố kỵ!             “Chỉ cần cô không làm ra chuyện thương tổn Tiểu Thư Tuyết, Tiêu Ký Phàm sẽ là của cô” Lâm Tử Hàn yếu ớt nói hết, xoay người đi ra ngoài, người phụ nữ không có tố chất như cô ta cô nên tránh xa một chút! Chương 207: Vô đề              “Ngọc Hân, cô ta nói là sự thật?” Tiêu phu nhân đánh giá Duẫn Ngọc Hân cúi thấp đầu, lớn tiếng hỏi.             “Bác gái, nếu như cháu muốn hại Tiểu Thư Tuyết, sẽ không giúp bác cướp nó về” Duẫn Ngọc Hân mở to đôi mắt vô tội, vội vàng nói biện giải.             “Cháu nếu dám có thành kiến với Tiểu Thư Tuyết, đừng trách bác không che chở cháu!” Tiêu phu nhân nghiêm túc giáo huấn, không quan sát một thân chật vật của cô ta: “Nhìn bộ dạng hiện tại của cháu đi, có gì khác với mụ điên không có giáo dục kia đâu! Để Ký Phàm thấy thì sẽ nhìn cháu thế nào”             “Bác gái” Duẫn Ngọc Hân đau lòng nức nở nói: “Ký Phàm anh ấy thích loại điên loạn không có giáo dục này, bác lại mỗi ngày nói với cháu phải rèn luyện hàng ngày, giáo dưỡng, những thứ đó căn bản là đồ vô dụng đã ràng buộc cháu đủ lâu…”             “Nói cái gì!” Tiêu phu nhân cắt ngang cô ta, dùng giọng điệu khinh bỉ nói: “Cô gái ngoan hiền, nên có tu dưỡng, có tri thức, có theo đuổi tình yêu. Loại cỏ dại ven đường như Lâm Tử Hàn này nơi đâu cũng có thể thấy được, leo không đến được nơi thanh nhã! Vĩnh viễn đều không có khả năng dung nhập vào gia đình phú quý”             Nói xong, hít vào một hơi thật sâu, nói với cô ta: “Mau trở về thay quần áo đi”             Loại giáo huấn này nghe nhiều lắm rồi, Duẫn Ngọc Hân cũng không muốn nghe tiếp nữa, xoay người đi ra ngoài. ——————             “Mẹ, ở đây chơi không hay” Tiểu Thư Tuyết quan sát gian phòng nho nhỏ này, lớn tiếng nói: “Dì Duẫn nói muốn dạy con vẽ tranh”             Mở miệng ngậm miệng đều là dì Duẫn, gọi khiến trong lòng Lâm Tử Hàn rất không vui, cô ôm Tiểu Thư Tuyết lên đùi, chỉ ra ngoài đường nói: “Bảo bối, sau này dì Duẫn cho con cái gì cũng đừng lấy, không có thể ăn biết không?”             “Vì sao nha?” Tiểu Thư Tuyết không giải thích được mà nhìn chằm chằm cô.             Lâm Tử Hàn không được tự nhiên cười cười: “Bởi vì…, dù sao con muốn cái gì tìm ba ba lấy là được, biết không?”             “Ba ba luôn luôn không rảnh mà”             “Vậy tìm bà nội lấy” Tiêu phu nhân là thật tâm yêu thương Tiểu Thư Tuyết, khẳng định sẽ không hại con bé. Tiểu Thư Tuyết không giải thích được nói: “Vì sao không thể lấy các thứ của dì Duẫn? Dì Duẫn đối xử với Tiểu Thư Tuyết tốt nhất”             “Đứa không có tiền đồ!” Lâm Tử Hàn đảo cặp mắt trắng dã tức giận nghĩ, cho nó một chút ngon ngọt, thì nhận kẻ trộm làm mẹ!             “Mẹ, con nhớ ba ba Lãnh” Tiểu Thư Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đột nhiên mở miệng nói.             “Hả?” Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm con bé, con bé sao lại đột nhiên nhớ tới Lãnh Phong? Người thật lâu cũng không xuất hiện trước mặt nó!             “Ba ba Lãnh ra nước ngoài” Lâm Tử Hàn thuận miệng nói liều.             “Vậy ba ba lúc nào đến gặp con chứ?”             “Chờ ba ba về nước thì tới thăm con” Lâm Tử Hàn sợ con bé hỏi ra càng nhiều vấn đề làm cho mình khó có thể trả lời, dắt con bé đi ra khỏi phòng. Tiêu phu nhân không vui khi cô gặp con, cô vẫn nên đưa con về sớm một chút thôi. Mới vừa đi ra khỏi phòng, một vị nữ hầu đâm đầu đi tới nói với cô: “Lâm tiểu thư, đại thiếu gia tìm cô”             “Đã muộn thế này, anh ta tìm tôi làm cái gì?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm.             Nữ hầu cười mờ ám một cái, đi ra. Lâm Tử Hàn bị dáng tươi cười của cô ta khiến cho có chút không được tự nhiên, bước nhanh đi đến phòng ngủ Tiêu Ký Phàm.             Trong phòng ngủ, Tiêu Ký Phàm lười biếng ngồi ở trên ghế sofa, hai tay lật từng tờ từng tờ tạp chí. Trong phòng tràn ngập mùi vị nhàn nhạt của rượu Whisky, mùi thơm ngát rất dễ chịu làm say lòng người.             Lâm Tử Hàn đi tới trước mặt anh rồi đứng lại, nhìn anh hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”             “Đêm nay tôi không muốn ngủ một mình” Tiêu Ký Phàm nói trắng ra khiến Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa thổ huyết, mặt nhỏ nhắn trầm xuống, giả vờ giận nói: “Anh cho rằng tôi là gái bồi đêm sao? Tùy tiện gọi thì đến?”             Tiêu Ký Phàm vẫn không có liếc nhìn cô một cái, bỏ tạp chí trong tay xuống, chuyển qua ôm eo nhỏ của cô, hơi dùng lực kéo cô vào trong lòng mình, liếc cô cười tà nói: “Em so với gái bồi đêm còn cao cấp hơn một ít”             “Anh! Khốn nạn!” Lâm Tử Hàn giãy dụa mắng, lại đang vũ nhục cô? Đáng ghét! Nhưng mà, trong mắt của anh, bản thân cũng sớm đã là một món hàng hạ tiện ba thối nát, còn ở cùng một chỗ với Đỗ Vân Phi. Anh nói như thế này cô cũng tình nguyện, tuy rằng nghe rất chói tai!             “Nói cho tôi biết giữa em và Duẫn Ngọc Hân xảy ra chuyện gì?” Anh kìm chặt eo cô, sắc mặt nghiêm lại, lớn tiếng hỏi.             “Có ý gì?” Lâm Tử Hàn cả kinh, vô ý thức hỏi, lẽ nào anh cũng cảm giác được giữa cô và Duẫn Ngọc Hân có vấn đề lớn?             “Tôi hỏi em, em sao lại hỏi tôi?” Tiêu Ký Phàm không hài lòng nhìn chằm chằm cô, nhiều ngày trôi qua như vậy, anh cảm giác được Lâm Tử Hàn tựa hồ đặc biệt sợ Duẫn Ngọc Hân, thậm chí so với trước đây còn sợ hơn.             Lâm Tử Hàn cân nhắc nên mở miệng như nào, bởi vì cô không biết Tiêu Ký Phàm vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô có thể khẳng định chính là, anh cũng không biết chân tướng. Do dự một lúc lâu, dè dặt nói: “Tình địch gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt, thì giống như… Anh và Đỗ Vân Phi!”             Còn dám nhắc đến Đỗ Vân Phi với anh? Sắc mặt của anh bỗng dưng trầm xuống. Lâm Tử Hàn mắt thấy anh muốn nổi bão, vội hỏi: “Xin lỗi, tôi biết tôi không nên nói tên này, xin hãy tha thứ”             “Tôi cho tới bây giờ không yêu Duẫn Ngọc Hân” Sắc mặt của anh trở nên khẩn cấp, lời nói xoay chuyển cũng nhanh, nhanh đến Lâm Tử Hàn hầu như đều theo không kịp.             Lâm Tử Hàn giật giật thân thể, nỗ lực đứng lên từ trên đùi anh, sau khi phát hiện không thành công không thể làm gì khác hơn là buông tha. Ha hả cười gượng hai tiếng: “Kỳ thực giám đốc Duẫn rất tốt, lại xinh đẹp có học thức, còn là một thiên kim tiểu thư…”             “Không cần em nói cho tôi biết những thứ này” Tiêu Ký Phàm bất mãn cắt ngang cô, anh từ nhỏ đã biết Duẫn Ngọc Hân, cô ta là hạng người gì anh không thể rõ ràng hơn cô sao? Cần gì cô đến nói với mình chứ?             “Đừng làm bà tám, quyết định của tôi sẽ không bởi vì em khuyên can mà thay đổi” Cô lại có thể đẩy anh vào trong lòng người phụ nữ khác? Chán sống sao? Chương 208: Thư Tuyết bị bệnh              Lâm Tử Hàn len lén thè lưỡi, ngoan ngoãn ngậm miệng nhỏ nhắn không dám nói nhiều lời nữa.             “Hỏi em một lần cuối cùng, vì sao sợ hãi Duẫn Ngọc Hân như vậy” Anh cau mày, nhìn chằm chằm cô nói.             “Tôi….” Lâm Tử Hàn nhìn lại anh, chần chờ  nói ra: “Tôi sợ cô ta sẽ gây thương tổn Tiểu Thư Tuyết, cho nên, tôi không dám đắc tội với cô ta”             “Cô ta không dám”Tiêu Ký Phàm tự tin nói.             “Cô ta dám!” Lâm Tử Hàn vội vàng nói, nhớ tới ngày hôm nay Duẫn Ngọc Hân dùng nước lạnh pha sữa, trong lòng cô lại sốt ruột. Cô cũng không muốn cáo trạng việc này, bởi vì cô không thể để cho Tiêu Ký Phàm có phản cảm với Duẫn Ngọc Hân, nhưng là vì Tiểu Thư Tuyết cô quản không được nhiều như vậy.             Chỉ là, cô cũng không biết, thật ra sáng sớm hôm nay Duẫn Ngọc Hân là đang diễn trò mà thôi, cô ta tạm thời còn không có can đảm đi thương tổn Tiểu Thư Tuyết, sau này có thể làm ra chuyện gì khác người cũng không biết.             “Em muốn làm như thế nào, em nói, tôi đều làm theo” Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào cô, giữa con ngươi đen láy là sự chân thành.             “Tôi…” Không cho cô ta vào Tiêu gia! Không cho cô ta tới gần Tiểu Thư Tuyết! Lâm Tử Hàn nói dưới đáy lòng. Nhưng nghĩ đến sẽ làm Duẫn Ngọc Hân tức giận, lời nói bên miệng lại nuốt trở về: “Tôi không muốn làm như thế nào, tôi nghĩ là tôi căng thẳng thần kinh”             “Vậy thì nên cố mà nghỉ ngơi” Tiêu Ký Phàm ôm lấy thân thể cô, đi đến phương hướng giường lớn. ——————             Lại vô sỉ mà ngủ trên giường người ta một đêm, Lâm Tử Hàn sau khi hung hăng khinh thường bản thân, vẫn không thể tiết hận. Dùng cái xẻng nhỏ ra sức nện vào cỏ dại trong hoa viên, phảng phất những đám cỏ dại trong hoa viên có thù oán với mình.             Phía sau truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, Lâm Tử Hàn chưa kịp quay đầu lại, cuống quít lánh sang một bên. Thân hình đó mờ dần đến nhà của bác sĩ tại gia, không thấy hình bóng.             Lâm Tử Hàn kéo nữ hầu phía sau vừa chạy vừa thở hổn hển, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”             Nữ hầu một tay che bụng, một tay chỉ vào phương hướng nhà chính, thở hổn hển nói: “Tiểu… Tiểu tỷ tỷ…” Chờ cô ta thật vất vả nói cho hết lời, đứng thẳng người thì đâu còn có thân ảnh của Lâm Tử Hàn.             Nữ hầu kia ngây ra một lúc, than một tiếng, chạy về phía trước.             “Thư Tuyết…! Thư Tuyết làm sao vậy?” Lâm Tử Hàn lảo đảo chạy vào phòng ngủ Tiểu Thư Tuyết, trong phòng ngủ rộng lớn, vây đầy người.             “Ba ba… Bụng đau quá! Đau quá đi!” Trên giường nhỏ, Tiểu Thư Tuyết giãy dụa khóc hô trong lòng Tiêu Ký Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn do đau đớn mà trắng bệch một mảnh.             “Ngoan, tiêm thì tốt rồi” Tiêu Ký Phàm vừa dỗ dành vừa một bên gắt gao đặt chân nhỏ của con bé lên gối, để cho bác sĩ tiêm.             “Thư Tuyết!” Lâm Tử Hàn vọt đi tới, chân tay luống cuống mà trừng mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết giãy dụa như con cá trạch nhỏ trong lòng Tiêu Ký Phàm: “Ký Phàm, Tiểu Thư Tuyết làm sao vậy?”             Tiểu Thư Tuyết nghe được tiếng của Lâm Tử Hàn. Khóc lớn tiếng hơn nữa: “Mẹ… Thư Tuyết đau quá đi, trùng trùng đang gặm bụng oa…”             “Lâm tiểu thư, phiền phức cô nhích sang một chút” Bác sĩ nói với Lâm Tử Hàn.             Lâm Tử Hàn cuống quít lui một bước, nhìn bộ dạng Tiểu Thư Tuyết, nước mắt cũng chảy xuống. Tiêu phu nhân bực bội bất an tiến lên vài bước, không lưu tình chút nào đẩy Lâm Tử Hàn ra ngoài cửa, trong miệng mắng: “Tiện nhân! Đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần! Không cho phép đi đến tiếp cận bên người con bé! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho tôi!”              “Tiêu phu nhân, để tôi nhìn con bé thôi, cầu xin bà…” Lâm Tử Hàn khóc rống cầu xin, đáp lại cô, là tiếng hung hăng đóng sầm cửa của Tiêu phu nhân.             “Thư Tuyết…” Cô tuyệt vọng ngã ngồi tại bên tường, nghe tiếng khóc bên trong của Tiểu Thư Tuyết, nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy xuống sàn.             “Nghe nói, cô tối hôm qua thực sự ở trên giường Ký Phàm, thật không?” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Duẫn Ngọc Hân, lạnh lùng đến cực điểm.             Lâm Tử Hàn phút chốc nâng mắt ngập nước lên, căm giận trừng mắt nhìn cô ta, lập tức nhe nanh múa vuốt đánh tới bên người cô ta, lớn tiếng mắng: “Là cô cho con bé uống sữa pha sai có đúng không? Duẫn Ngọc Hân! Cô vì sao phải đối xử như thế với con bé chứ!”             Duẫn Ngọc Hân lắc mình tách ra khỏi công kích của cô, hổn hển nói: “Trẻ con chẳng qua là đau bụng mà thôi, cô đã chịu hết nổi rồi? Nếu như là đứt tay đứt chân, đi đời nhà ma thì sao? Cô chẳng phải là…”             “Câm miệng! Cô câm miệng cho tôi!” Lâm Tử Hàn hét lớn: “Cô rất tàn nhẫn! Duẫn Ngọc Hân! Cô so với bọ cạp độc còn độc hơn!”             “Người điên! Đưa cô ta ra sau nhà đi!” Duẫn Ngọc Hân giả vờ tức giận phân phó người hầu canh giữ ở cửa, trên mặt cũng là sự lạnh lùng do đạt được ý đồ, không hề để ý tới cô, đẩy cửa đi vào gian phòng Tiểu Thư Tuyết.             Tiêm thuốc giảm đau, Tiểu Thư Tuyết dần dần an tĩnh lại, nằm trong lòng Tiêu Ký Phàm ngoan ngoãn tùy ý bác sĩ loay hoay.             “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiêu Ký Phàm bị xoay đi xoay lại đến đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm bác sĩ gia đình hỏi.             Bác sĩ mỉm cười yên bình với mọi người, nói: “Đại thiếu gia, phu nhân không cần lo lắng, tiểu tỷ tỷ chỉ là viêm túi mật, tiêm hai mũi là tốt thôi”            “Làm sao lại đột nhiên viêm túi mật? Hơn nữa là đứa trẻ nhỏ như vậy” Tiêu phu nhân không thể tin tưởng mà quan sát ông.             “Viêm túi mật đều tới không có dấu hiệu, chẳng phân biệt được tuổi tác” Bác sĩ gia đình kiên nhẫn hồi đáp.             Duẫn Ngọc Hân rút khăn giấy, đưa tới trước mặt Tiêu Ký Phàm, ôn nhu lau mồ hôi trên trán anh, mỉm cười an ủi: “Ký Phàm, bác sĩ nói Tiểu Thư Tuyết không có việc gì, anh không cần lo lắng”             “Ừ” Tiêu Ký Phàm thản nhiên đáp lại, đưa tay đẩy tay nhỏ bé mềm mại của cô ta, cự tuyệt sự ôn nhu vô cùng thân thiết của cô ta. Chương 209: Mẫn cảm quá độ              Lâm Tử Hàn lo lắng vô cùng bồi hồi đứng trước cửa nhà chính, vô luận cô cầu xin thế nào, mấy người hầu trong nhà nhất định không cho cô bước vào nhà chính một bước.             Không phải bọn họ không có lòng đồng tình, thật sự là lệnh của phu nhân khó cãi!             Lâm Tử Hàn nức nở gào khóc: “Tôi chỉ là muốn nhìn liếc mắt con của tôi! Vì sao không cho?! Tiêu Ký Phàm! Anh lăn ra đây cho tôi! Đi ra!”             “Cô ồn ào nữa, tôi đuổi cô đi ra ngoài!” Tiêu phu nhân tàn bạo uy hiếp.             Tiêu Ký Phàm trên tầng hai ngồi bên Tiểu Thư Tuyết mơ hồ nghe được dưới lầu có động tĩnh, tựa hồ là tiếng của Lâm Tử Hàn. Lúc này mới nhớ tới, trước đó cô cũng đã tới, lại bị Tiêu phu nhân đuổi đi ra.             Lúc đó anh đang bề bộn, căn bản không có thời gian lo lắng cho cô.             Duẫn Ngọc Hân thấy anh đang ngưng thần nghe động tĩnh dưới lầu, vội mỉm cười nói: “Ký Phàm, anh cũng không thể đi, Thư Tuyết tỉnh tìm không được anh sẽ khóc”             “Anh đi xuống xem một chút” Tiêu Ký Phàm đứng dậy, vẫy tay hai nữ hầu canh giữ ở cửa, ý bảo bọn họ bảo vệ tốt Tiểu Thư Tuyết, nhấc chân sải bước đi xuống dưới lầu.             Lâm Tử Hàn vừa nhìn thấy Tiêu Ký Phàm, liền kích động mà vọt đi tới, gắt gao nắm hai tay anh cấp thiết hỏi thăm: “Ký Phàm, Tiểu Thư Tuyết thế nào? Nó có khỏe hay không?”             “Nó khỏe rồi, đã ngủ” Tiêu Ký Phàm trở tay ôm người cô, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.             Mới vừa lau hết, nước mắt Lâm Tử Hàn lại tuôn ra lần nữa, khóc rống lên án: “Ký Phàm! Là Duẫn Ngọc Hân làm hại! Là cô ta cho Tiểu Thư Tuyết uống sữa bột pha sai, Thư Tuyết mới có thể đau bụng!”             “Em không có!” Duẫn Ngọc Hân bên cạnh tủi thân biện giải, tủi thân hạ mặt xuống, là mỉm cười mỉa mai. Không có là không có, thân đứng không sợ bóng nghiêng, hoàn toàn không quan tâm sự lên án của Lâm Tử Hàn.             “Có! Chính là cô! Cô vẫn đều muốn hại chết nó!” Lâm Tử Hàn chỉ cô ta phẫn hận mắng, lập tức chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, hai mắt đẫm lệ nói: “Ký Phàm! Là cô ta, đều là cô ta làm hại”             “Tử Hàn, em bình tĩnh một chút” Tiêu Ký Phàm khống chế được thân thể giãy dụa không ngớt của cô, lo lắng trấn an: “Tiểu Thư Tuyết chỉ bị viêm túi mật, không thể bị người ngoài hãm hại”             “Không phải như thế… Ký Phàm, anh phải tin tưởng tôi! Thật là cô ta làm hại!” Cô ta vừa rõ ràng thì thừa nhận là cô ta làm hại, rõ ràng chính cô ta!             Tiêu Ký Phàm ôm cô vào trong lòng, lớn tiếng hứa hẹn: “Tử Hàn, em phải tin tưởng tôi, không người nào dám thương tổn Tiểu Thư Tuyết, bằng không mặc kệ là ai, tôi sẽ không dễ dãi như thế đâu!”             Lời của anh lạnh lùng kiên định lại nghiêm túc, Duẫn Ngọc Hân bên cạnh không khỏi rùng mình một cái, may là cô ta không nghĩ qua muốn gây thương tổn cho Tiểu Thư Tuyết! Bộ dạng của Tiêu Ký Phàm thật đáng sợ, dù cho cho cô ta thêm một trăm lá gan nữa, cô ta cũng không dám!             Lâm Tử Hàn lại căn bản không thể tin lời hứa hẹn của anh, cô chỉ tin tưởng thứ mình thấy, cô cũng tin tưởng Duẫn Ngọc Hân tuyệt đối làm được ra loại chuyện này. Nhưng mà, Tiêu Ký Phàm không tin lời của cô, Tiêu phu nhân cũng không tin lời của cô!             “Tử Hàn, là em quá nhạy cảm” Tiêu Ký Phàm hôn trán cô, tựa như chính cô nói, cô xác thực có phần quá căng thẳng thần kinh.             Lâm Tử Hàn nâng hai mắt đẫm lệ lên, quan sát anh năn nỉ: “Anh để tôi gặp Tiểu Thư Tuyết, có được hay không?”             Tiêu Ký Phàm không mở miệng nói, ôm cô đi đến gian phòng trên lầu của Tiểu Thư Tuyết. ———————              Nhìn chăm chú vào Tiểu Thư Tuyết đã khôi phục sắc mặt hồng nhuận, trái tim lo lắng vô cùng của Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng hạ xuống, bộ dạng Tiểu Thư Tuyết trước đó thực sự sắp hù chết cô! May là con bé không có chuyện gì!             Tiêu Ký Phàm đau lòng ôm cô, ôn nhu an ủi: “Tiểu Thư Tuyết không có việc gì, em không cần lo lắng, cũng không phải suy nghĩ nhiều quá”             Lâm Tử Hàn sững sờ gật đầu, trong túi đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại di động, sợ hãi sẽ đánh thức Tiểu Thư Tuyết, cô cuống quít lấy điện thoại ra ấn nút nghe.             Điện thoại là Đỗ Vân Phi gọi tới, hàm chứa ý cười hỏi: “Tử Hàn, em xong việc chưa? Anh đi đón em”             “Không cần” Lâm Tử Hàn len lén liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm bên cạnh, thấy anh đang dùng ánh mắt kết thành hàn băng nhìn mình chằm chằm, nâng bước tránh ra ban công.             Hôm nay là cuối tuần, cô bởi vì quá lo lắng cho Tiểu Thư Tuyết, lại quên việc này!             “Không có việc gì, dù sao anh vừa vặn tan ca, thuận tiện đi đón em”             “Vân Phi, em đêm nay không thể trở về” Ánh mắt Lâm Tử Hàn xuyên thấu qua cửa kính, rơi vào trên người Tiểu Thư Tuyết. Tiểu Thư Tuyết đang sinh bệnh, cô làm sao có thể rời xa con bé chứ!             “Vì sao?”             Lâm Tử Hàn suy nghĩ một chút, nói dối: “Ngày mai sinh nhật Tiêu phu nhân, phải làm tiệc sinh nhật, cho nên em phải ở lại hỗ trợ”             Bên kia chần chờ một chút, mới mất mát mở miệng nói: “Ừ, vậy được rồi, ngày mai em có thể rời đi thì gọi điện thoại cho anh”             “Ừ, được” Lâm Tử Hàn không dám trò chuyện nhiều, nhanh chóng cất điện thoại vào trong phòng.             “Tiểu Thư Tuyết đã không có việc gì, ngày hôm nay em có thể trở về” Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm cô thản nhiên mở miệng, trong lòng đã sớm bị ghen tuông lấp tràn đầy.             “Không sao, tôi muốn ở lại” Lâm Tử Hàn cúi thấp đầu, không dám tiếp xúc ánh mắt sắc bén của anh.             “Em hình như nên trở về đi làm rồi?”             “Vâng, tôi về đây” Lâm Tử Hàn không dám dừng lại quá nhiều, xoay người đi ra ngoài. Tiêu Ký Phàm trừng mắt nhìn bóng dáng cô rời đi , tức giận! Lại cảm thấy bất đắc dĩ! Chương 210: Tình yêu khó quên Vài ngày trôi qua, Tiểu Thư Tuyết đã quay lại bộ dạng sinh long hoạt hổ của mình, thoạt nhìn tất cả đều quy về yên ổn, chỉ là yên ổn cất giấu có bao nhiêu phần mục đích hoạt động không muốn ai biết, rất ít người biết. Lâm Tử Hàn đứng ở sau nhà, đã hai ngày không chạm mặt Tiêu Ký Phàm, hai ngày này anh thường đi ra ngoài, hơn nữa luôn luôn tới khuya mới về. Anh nhất định lại là bận đi làm công tác ngầm của mình rồi! Lâm Tử Hàn nghĩ.  Sáng sớm hôm nay Tiêu Ký Phàm theo thường lệ đi ra ngoài, nhưng lại mang theo Tiểu Thư Tuyết, Lâm Tử Hàn không nghĩ ra anh đang làm cái gì. Chỉ là vểnh tai lắng nghe động tĩnh ở nhà chính, nếu có xe tiếng vang lên, đó là thời khắc vui vẻ nhất của cô, bởi vì cô biết nhất định là Tiêu Ký Phàm đã trở về. “Còn không mau giặt!” Phía sau truyền đến một tiếng gầm không hài lòng, Lâm Tử Hàn vội tăng sức tay nhanh hơn, nỗ lực xoay xoay tay, giặt quần áo. Quản gia nhìn sắc mặt Tiêu phu nhân hành sự, tự nhiên sẽ không nhìn vào sắc mặt của Lâm Tử Hàn, còn không thì tìm chút phiền toái nhỏ làm khó dễ cô. Lâm Tử Hàn vùi đầu đau khổ làm, trước nhà cuối cùng cũng truyền đến tiếng xe ô tô cô từng giây từng phút đều đang chờ đợi, tâm trạng cô không khỏi vui vẻ, việc trên tay cũng dốc sức hơn. Nhanh chóng giặt xong quần áo, phơi tại vị trí quy định. Vốn tưởng rằng có thể nghỉ, sờ soạng mở cái ghế, còn chưa kịp ngồi xuống, mệnh lệnh của quản gia lại vang ở bên tai: “Pha hai cốc café mang tới nhà chính, động tác nhanh lên một chút! Đừng làm cho khách sốt ruột chờ”  “Đã biết” Lâm Tử Hàn đáp lại, xoay người đi đến gian cà phê chuyên dụng. Khách đến Tiêu gia? Bình thường ngoại trừ bạn đánh bài của Tiêu phu nhân thường tới, thì rất ít khi có người tới, Lâm Tử Hàn tuy là hiếu kỳ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Nhà chính, Tiêu Ký Phàm lộ biểu tình chiêu bài của mình, đạm mạc ngồi  trên ghế sofa, tâm tư bất tri bất giác lại bay đến nhà sau. Bởi vì kiêu ngạo, thực sự không có cách nào lần lượt không nể mặt bắt cô tới đây, anh thử buông tay vài ngày, chẳng qua mới vài ngày, cũng có chút kiên trì không nổi nữa. Tiểu Thư Tuyết vừa vào cửa liền bị Tiêu phu nhân đưa trên lầu, dỗ đi ngủ. Tiêu Ký Phàm có chút không nhịn được nhìn chằm chằm Tạ Vân Triết nhàn nhã tựa ở trên ghế sofa, vểnh chân bắt chéo, mặt không chút thay đổi  nói: “Nếu như thực sự buồn chán, mời đến nơi khác tìm việc vui đi, em không rảnh ở với anh” Tạ Vân Triết đánh giá vẻ mặt không nhịn được của anh, cười tủm tỉm nói: “Ký Phàm, em sao lại không có tình cảm như thế? Anh hảo tâm ngay cả làm cũng không đi, đặc biệt chạy tới thăm em, em sẽ không thể cho một biểu tình thân thiện dễ sao?”  “Cám ơn, anh đã cũng đã xem qua, vậy mau cút thôi” Tiêu Ký Phàm nhìn rõ sự trêu chọc của anh ấy tại trong mắt, anh rất bận, mới không có thời gian, chẳng có tâm tình ngồi chỗ này nói chuyện phiếm với anh ấy.  “Chí ít phải để anh uống trước chén nước rồi đi chứ?” Tạ Vân Triết sớm quen bộ dạng này của anh, cũng không thèm để ý lời nói lạnh nhạt của anh, tiếp tục mở miệng nói: “Phụ nữ mà thôi, lại tìm một người khác thì trở ngại gì?” Anh cũng là thật tâm đến gặp Ký Phàm, bởi vì bọn họ xác thực đã nhiều ngày không thấy, ai biết nhìn thấy cũng hé ra vẻ mặt người mới thất tình. Nghe nói Tạ Vân Triết đi tới Tiêu gia liền đã chạy tới nhà Duẫn Ngọc Hân trộm nhìn Tiêu Ký Phàm, không mở miệng nói. “Những lời này anh hẳn là nên nói với mình chứ?” Tiêu Ký Phàm đánh giá anh trêu tức, nhìn sắc mặt của anh khẽ biến, tâm tình đột nhiên khoan khoái một ít. Nụ cười trên khóe miệng Tạ Vân Triết cứng đờ, lập tức nhanh chóng khôi phục  dáng tươi cười trước kia nói: “Anh đã quyết định buông tha!”  “Chúc mừng anh, cuối cùng cũng tỉnh táo” Duẫn Ngọc Hân nhìn Tạ Vân Triết cười nói: “Vân Triết, anh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, đây là việc tốt!” Suy nghĩ một chút rồi hiếu kỳ mở miệng tiếp tục nói: “Không biết là kiểu phụ nữ gì, đáng giá để anh thả tâm đào phổi như thế? Em thật sự muốn biết”  “Ngọc Hân, kiểu phụ nữ gì cũng kém em, đáng tiếc có một số người có mắt không tròng” Tạ Vân Triết có ý mà liếc mắt về phía Tiêu Ký Phàm, ha hả cười nói.  “Nếu như em thật sự tốt như vậy, người có mắt không tròng còn bao gồm cả anh đó”  “Vợ của bạn không thể bắt nạt, anh không dám tranh cùng Ký Phàm”   “Anh vẫn còn an ủi người khác như vậy” Duẫn Ngọc Hân cười khổ nói, trong phòng khách nhất thời rơi vào trầm mặc, lòng Duẫn Ngọc Hân khổ tới cực điểm. Tiêu Ký Phàm đã sớm không cần cô ta, coi là cái gì vợ bạn chứ? Mà Tiêu Ký Phàm hình như bất mãn Tạ Vân Triết khơi mào trọng tâm câu chuyện này, nhíu mày, bộ dạng không kiên nhẫn tựa trên ghế sofa. Tâm tư Tạ Vân Triết, tạm thời bất tri bất giác bay tới bên người phụ nữ luôn miệng nói buông tha, lại bất kể như thế nào đều không thể quên được. Buông tha? Tạ Vân Triết cười khổ trong lòng một tiếng, coi như là buông tha tìm kiếm, trong lòng cũng vẫn còn không bỏ xuống được, sắp bốn năm, cô ấy nhất định sớm đã gả cho người khác, gia đình mỹ mãn. Cô thề sống chết bảo vệ con, không biết có khỏe mạnh sinh ra không? Cha của đứa nhỏ là ai? Người làm cho anh mất đi người phụ nữ mình yêu thương là ai? Tạ Vân Triết tùy ý gác tay lên chỗ tựa uốn lượn sofa, tay gắt gao nắm thành quyền, bàn tay xám trắng chỉ tiết lộ một tin tức, đó chính là anh hận thấu xương gã đàn ông kia!   Chương 211: Cô ấy là của em  Trong tay Lâm Tử Hàn đang cầm cà phê đã pha xong, cúi đầu đi đến nhà chính, mái tóc dài mượt che đi trán cô. Bước chân có chút mất trật tự, có chút khẩn cấp, dù cho chỉ là len lén liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, cô cũng thỏa mãn.           Cúi đầu thấp đầu bước vào phòng khách, bầu không khí bên trong tựa hồ có chút quái dị, dư quang khóe mắt  rõ ràng liếc thấy có vài bóng người, nhưng không ai mở miệng nói.           Lâm Tử Hàn sợ hãi tiếp xúc ánh mắt sắc bén của Tiêu Ký Phàm, càng sợ tiếp xúc ánh mắt thù hận của Duẫn Ngọc Hân, cho nên, cô không dám ngẩng đầu, chỉ cung kính đặt cà phê đến trước mặt mỗi người.           Thời khắc cô đi tới, ánh mắt cực nóng của Tiêu Ký Phàm sẽ không rời khỏi cô, người phụ nữ anh vừa yêu vừa hận này, lúc nào cũng kéo tầm mắt anh, trái tim anh…           “Tiên sinh mời uống cà phê” Lâm Tử Hàn quỳ một gối xuống sàn, đặt cà phê trên bàn kính phía trước Tạ Vân Triết, lễ phép mở miệng nói.           Tạ Vân Triết như đi vào cõi thần tiên hoàn hồn, vội nói lời cám ơn, đưa tay đi đón cà phê trong tay Lâm Tử Hàn. Bởi vì động tác quá mạnh, chén sứ do anh không cẩn thận đụng rơi xuống đất, café nâu sậm bắn lên người Lâm Tử Hàn.           Lâm Tử Hàn hô nhỏ một tiếng, không xem chân của mình có bị thương không, mà là hoảng loạn thu dọn mảnh sứ vỡ, liên tiếp xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”           Duẫn Ngọc Hân nhìn có chút hả hê cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Tiêu Ký Phàm muốn nhìn phản ứng của anh. Lại nhìn thấy Tiêu Ký Phàm vẻ mặt khẩn trương ngồi thẳng người, chỉ kém không xông lên ôm cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, bị đố kị lấp đầy.           “Là lỗi của tôi, nên nói xin lỗi chính là tôi” Tạ Vân Triết bị cô làm khiến cho có chút xấu hổ, áy náy ngồi xổm người xuống, giúp cô nhặt mảnh nhỏ trên mặt đất.           “Tiên sinh, hãy để cho tôi làm đi” Lâm Tử Hàn nói, bị Tiêu phu nhân thấy chắc sẽ dừng lại trách phạt, cô phải làm nhanh trước khi Tiêu phu nhân xuất hiện mới được. Bởi vì quá mức hoảng loạn, căn bản không có nghe ra giọng nói này quen tai cỡ nào.           Tạ Vân Triết lại sửng sốt, hai tay cương cứng giữa không trung, giọng nói này…!           Anh kinh ngạc quan sát người phụ nữ sắp cúi đầu thấp xuống dưới nền đất trước mắt này, không sai! Thân ảnh này, giọng nói này, chính là người vợ anh tìm kiếm sắp tới bốn năm!           Tạ Vân Triết đưa tay, run rẩy nâng cằm cô lên, bốn mắt nhìn nhau, ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, nhìn chằm chằm mặt cười ngày nhớ đêm mong trước mắt này, ngay cả giọng nói của anh cũng run lên: “Tử Hàn…”           Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt này, trong lòng dấy lên nồng đậm hoảng loạn, sợ hãi! Sao lại là anh ấy? Vì sao lại là anh ấy chứ!           Mảnh sứ vỡ trong tay rơi xuống lên tiếng trả lời, Lâm Tử Hàn xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất xưa nay lảo đảo bỏ chạy qua cửa. Tạ Vân Triết! Cô không thể gặp mặt Tạ Vân Triết vào lúc này!           “Tử Hàn ——!” Tạ Vân Triết sững sờ, nhanh chóng đuổi theo.           Tiêu Ký Phàm vẫn biết Lâm Tử Hàn sợ hãi gặp Tạ Vân Triết, nhưng mà không nghĩ tới sau khi hai người gặp mặt phản ứng lại lớn như vậy. Đột nhiên ý thức được chuyện có chút kỳ quặc, đứng dậy, bước nhanh theo đi ra ngoài.           Lâm Tử Hàn chạy ra nhà chính, nhìn chằm chằm hoa viên sửng sốt nửa giây, tăng đủ tinh thần sau đó bỏ chạy ra sau nhà. Tiếng gió vù vù bên tai, pha lẫn tiếng hô hoán của Tạ Vân Triết, truyền vào tai cô.           Mặc cho Tạ Vân Triết gọi thế nào, nhất định sống chết không muốn dừng bước lại, cô biết mình trốn không thoát, nhưng mà, lại cố chấp chạy trốn giữa hoa cỏ.            Cuối cùng không biết vấp phải cái gì, cô kinh hô một tiếng ngã lăn xuống đất, trái lại trên chân truyền đến đau đớn, giãy dụa bò lên từ trên mặt đất.           Còn không chờ cô bước đi, thắt lưng đã bị một cánh tay cứng như sắt quấn lên, thân thể đong đưa sau đó ngã vào một vòng ôm ấp rộng lớn.           “Lâm Tử Hàn…  Em còn chạy! Còn dám chạy!” Tạ Vân Triết gắt gao giữ chặt eo cô, kéo cô vào trong lòng, run rẩy quát!           Lâm Tử Hàn đẩy đánh cánh tay rắn chắc của anh, quay người trừng mắt nhìn anh, hổn hển hét lên: “Tôi không nhận ra anh! Anh buông ra! Buông ra!” Không sai, vào giờ khắc này, cô tình nguyện mình cho tới bây giờ sẽ không biết anh. Không gả cho anh, không…!           “Lâm Tử Hàn! Em chạy thoát ba năm đã đủ chưa? Em còn muốn anh đuổi em tới khi nào?” Trời biết ba năm này anh sống thế nào, lại nhận được một câu “Không nhận ra” của cô!            “Tôi không nhận ra anh! Tôi không nên biết anh!” Lâm Tử Hàn dốc sức lắc đầu, cực lực muốn trốn tránh hiện thực. Biết giãy dụa là vô ích, cô từ từ an tĩnh lại, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi xuống gò má.           Tạ Vân Triết ôm cô, nhìn chăm chú vào cô , áy náy nói: “Tử Hàn, năm đó là anh không tốt, là anh không đúng, anh sai rồi, anh xin lỗi em, anh có thời gian cả đời có thể chuộc tội” Chỉ cần cô có thể trở về với anh, đừng nói không nhận ra anh nữa!           “Tôi không cần!” Lâm Tử Hàn không khống chế được mà hét rầm lên: “Tạ Vân Triết! Anh buông tha cho tôi đi! Van xin anh thả tôi đi!” Năm đó rõ ràng chính là lỗi của cô, tại sao có thể trách Tạ Vân Triết chứ? Chuyện này không  liên quan gì đến anh!            Cô biết, cô và anh không có khả năng trở lại trước đây, Tạ gia không dung tha cho cô! Cô không bỏ được Tiêu Ký Phàm, không bỏ được Tiểu Thư Tuyết, đời này, những thứ ràng buộc cô rất nhiều…!           “Tử Hàn, em đang nói cái gì? Em tại sao lại ở chỗ này?” Tạ Vân nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô, đánh giá cô hỏi.           “Tôi…” Lâm Tử Hàn á khẩu không trả lời được chỉ nhìn chằm chằm anh, chuyện cũ của cô thật dài, cô phải mở miệng giải thích vấn đề này thế nào?           “Cô ấy là người phụ nữ của em” Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Tiêu Ký Phàm, hai người đồng thời quay đầu lại, cách đó hai mét. Tiêu Ký Phàm nắm tay nhỏ bé của Tiểu Thư Tuyết, đứng ở một gốc cây cây ngọc lan.           Vốn dĩ đang ngủ trưa, Tiểu Thư Tuyết sau khi nghe được động tĩnh chạy đến xem náo nhiệt cười hì hì gọi: “Mẹ~~”

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jun 07, 2012 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

haizzzzzzzzNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ