6

1.3K 79 7
                                    

Phía bên kia đường đối diện JR có một quảng trường rất lớn, trên quảng trường có một hành lang dài, là nơi các cặp yêu nhau thường hay đến.

Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ sóng vai ngồi ở một băng ghế dài, Vương Nguyên hoảng hốt nhớ lại, hai người luôn thích ngồi ở ghế đá trường học, Dịch Dương Thiên Tỉ nghịch ngợm, mỗi lần đều sẽ đem áo khoác đặt ở trên đùi hai người, bên dưới là hai người nắm chặt tay nhau.

Nhưng mà hiện tại, Vương Nguyên nhìn tay Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng đáp ở hai đầu gối, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, so với trước kia lớn hơn rất nhiều, hơn nữa càng có lực, bọn họ, đã sớm từ trẻ con biến thành đàn ông trưởng thành. Vương Nguyên muốn nắm nắm chặt tay Dịch Dương Thiên Tỉ, lại không có một tia dũng khí.

Hai người trầm mặc thật lâu, tựa hồ đều có rất nhiều lời muốn nói, lại giống như cũng không biết nên nói cái gì.

“Chúng ta……” Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng mở miệng, nhìn xa xăm, trong thanh âm lộ ra nhàn nhạt hoài niệm cùng buồn bã, “Đã mười năm không gặp.”

Mười năm, là một đoạn thời gian dài cỡ nào, dài đến nỗi làm người ta chết lặng, làm người ta tuyệt vọng, cậu từng cho rằng mình sẽ mang theo điều tiếc nuối này cho đến chết, nhưng cho dù là như thế, Thiên Tỉ, em đều chưa từng quên anh dù chỉ một giây.

Thấy Vương Nguyên không nói lời nào, Dịch Dương Thiên Tỉ mở miệng hỏi: “Em…… Có khỏe không?”

Có khỏe không…… Chưa từng nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cậu, hơi mang chút quan tâm, thật giống như, mười năm trước bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.

Chính là cậu nên trả lời thế nào, nói nhớ anh đến mức từ trong mộng khóc đến bật tỉnh, nói nhớ anh đến nỗi 5 năm tự bế, nói nhớ anh đến nỗi mọi thứ xung quanh đều không có ý nghĩa gì. Chính là, trừ bỏ những điều đó, hình như cũng không có gì không khỏe…

Vương Nguyên hơi nắm chặt tay, không muốn để Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn ra giờ phút này cậu khẩn trương cỡ nào, cúi đầu để anh không nhìn thấy đôi mắt mình: “Em rất tốt… Còn anh…”

“Anh sống không tốt.”

Vương Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn trong mắt Dịch Dương Thiên Tỉ có chút thương cảm có chút hoài niệm, Thiên Thiên của cậu, sống không tốt sao……

“Từ lúc bắt đầu vẫn luôn đợi em… Cảm thấy em nhất định sẽ trở về…” Ngữ khí thực bình đạm một câu khái quát ra mấy năm mờ mịt cùng tuyệt vọng kia.

Vương Nguyên cơ hồ muốn thốt ra, em đã trở về, em đi tìm anh, nhưng mà khi Dịch Dương Thiên Tỉ mở miệng nói một câu, những gì muốn nói lại chua xót mà nuốt xuống.

Dịch Dương Thiên Tỉ nói: “Sau đó, chậm rãi, cũng liền từ bỏ…”

Chậm rãi, cũng liền từ bỏ…

Đều đã từ bỏ, cậu còn có thể nói cái gì nữa……

***

Một nghề khác của Vương Nguyên mà không có ai biết tới, từ bìa tiểu thuyết đến truyện tranh, liền thành đối tượng truy tìm của dân mạng, cậu là người vẽ tranh đang rất nổi tiếng, Ngâm Du.

[TRANS][Longfic][Thiên Nguyên/Khải Nguyên] Yêu Quá NhiềuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ