#Yêu_em_đến_phát_điên
Từ ngày Thiên Nhã bị ông Trung đưa đi, bà Quyên không ăn không uống, suốt ngày nhốt mình trong phòng gọi tên con.
- Ông đem Thiên Nhã đi đâu rồi! Trả con bé về cho tôi. Con bé có tội tình gì chứ? Mau đưa con bé về nhà đi!
Hoàng Trung vừa đi làm về, nghe tiếng khóc ròng của vợ mình, lòng càng trở nên bực bội.
- Tôi đem nó trả cho cái thằng làm nhục nó rồi! Bà hài lòng chưa? Tôi không có ném nó ngoài đường là may cho nó rồi!
Nói xong, ông ta bực tức bỏ ra ngoài phòng khách - nơi Thiên Hương đang nằm bắt chân chữ ngũ xem phim, vẻ mặt hoàn toàn nhăn nhó.
- Con làm gì mà mặt mày khó coi vậy? - Ông ta ngồi xuống cạnh cô ta.
Giọng Thiên Hương nhõng nhẽo, nhão như bùn:
- Ba còn nói! Ba cho Thiên Nhã tới chỗ tốt như vậy! Rõ ràng là không thương con. Mà con có thương Dương Phong thật đâu! Con chỉ muốn làm nội gián cho ba thôi!
Ông ta tức giận:
- Còn nói không thương nó, không thương mà con ghen tỵ với con Nhã làm gì? Ta nghĩ nó ở nhà thằng đó chắc cũng bị chà đạp không ít. Dù gì thì ta cũng lừa thằng nhãi đó một vố đau vậy! Với ở cạnh ta không tốt bằng ở cạnh thằng nhãi đó sao?
Thiên Hương không nói không rằng, bỏ lên lầu. Cô ta đúng hết chịu nổi lão già này rồi. Phải kiếm một nơi khác tốt hơn để trú chân thôi. Tên Đoàn Dương Phong điều kiện tốt như vậy, cô ta không thể bỏ qua. Cô ta nghe nói Hoàng Trung dùng thủ đoạn bỉ ổi khiến D.C đứng trước nguy cơ phá sản, còn chủ tịch D.C thì lên cơn đột quỵ chết, người vợ đau lòng cũng tự tử đi theo, cho nên Dương Phong - con trai hai người đó mới hận Hoàng Trung sâu đậm. Giả dụ như bây giờ, cô phản bội Hoàng Trung, làm nội gián cho Phong. Không biết anh ta có chịu đuổi con điên kia ra ngoài, rồi lấy cô không? Thiên Hương nhất định phải thử.
Mặt trời đi xuống dần, rồi mất hẳn sau những tòa nhà cao tầng, trời sắp tối. Đoàn Dương Phong vừa đi làm về. Anh nghe có tiếng bà Mười í ới trên lầu, nghe có vẻ bất lực lắm:
- Thiên Nhã! Cô nghe lời tôi đi có được không? Mau cởi đồ ra, tôi giúp cô tắm. Mấy ngày nay, cô không tắm rồi. Cậu chủ không thích người ở dơ đâu?
Nghe xong, anh thở dài. Thiên Nhã này lúc trước chắc hẳn là một tiểu thư cành vàng lá ngọc kén chọn lắm đây. Ăn uống đã khó khăn, đến việc đi tắm cũng không tự làm được. Bề ngoài là một cô gái hai mốt tuổi, bên trong chắc chỉ là một đứa trẻ bốn, năm tuổi.
"Cạch". Anh mở cửa ra thì bà Mười thốt lên.
- Thiên Nhã tiểu thư! Cô làm gì vậy? Đừng chui xuống gầm giường.
Đoàn Dương Phong đến phát cáu với cô gái này. Mấy ngày nay, tuy cô ở nhà anh, nhưng cùng lắm chỉ có bà Mười hay lui tới chăm sóc cho cô thì chạm vào cô được, còn anh, cô không thèm nếm xỉa đến.
- Trời đất! Cậu chủ! Cậu làm gì vậy? Tôi phải năn nỉ cô ấy mãi, cô ấy mới chịu ra đây nói chuyện với tôi, không thì cứ trốn trong tủ suốt. Cậu mở cửa vào làm bao nhiêu công sức của tôi đổ sông đổ bể! - Bà Mười phàn nàn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu em đến phát điên
RandomTruyện này là của một bạn tác giả viết cực hay, mình cực kì ấn tượng a~ Hi vọng các bạn sẽ thích~ #Phong_Lam #Yêu_em_đến_phát_điên