Chương 03 phần 3

5 0 0
                                    

 Nhưng dù sao thì bà ấy cũng đã tám mươi tư tuổi rồi. - Một y tá nói xen vào. - Bà ấy sống khá lâu đấy chứ.

Nhưng sống lâu là bao nhiêu năm? Thế nào được gọi là sống lâu? - Abby tự hỏi khi quan sát lá phổi chứa đầy những cục nhỏ của bệnh nhân. Hôm qua, cô đã gặp Mary Allen lần đầu tiên. Cô nhận thấy người phụ nữ này ngồi thật im lặng và không nhúc nhích trong phòng bệnh của bệnh viện. Trời đã gần tối và những ánh sáng cuối cùng sắp sửa tàn. Bà Mary đã nói bà bị đau đầu, những cơn đau đầu thật khủng khiếp khiến cho bà thật khó chịu. Mặt trời khiến đôi mắt của tôi bị đau. Chỉ có khi nào tôi ngủ thì sự đau đớn mới biến mất. Có quá nhiều loại đau đớn mà con người chúng ta phải chịu đựng... Thưa bác sĩ, xin bác sĩ kê cho tôi một liều thuốc ngủ mạnh hơn.

Abby hoàn tất việc cắt bỏ những cục u nhỏ và khâu vết thương ở phổi. Wettig không đưa ra bất cứ nhận xét hay chỉ dẫn nào. Ông chỉ đứng đó quan sát công việc của cô với ánh mắt lạnh lùng như mọi khi. Sự im lặng đã là một lời khen ngợi vô cùng quý giá rồi. Sau một thời gian dài làm việc ở đây, cô đã hiểu ra một điều, không bị Đại tướng chỉ trích hay phê bình đã là một thắng lợi lớn của bất cứ bác sĩ nội trú nào.

Cuối cùng, Abby hoàn tất công việc của mình, ống thông tiểu đã được đặt ngay ngắn ở vị trí của nó. Cô tháo găng tay ra và ném vào sọt rác bên ngoài có ghi chữ "độc hại" với một cái thở phào nhẹ nhõm.

- Bây giờ mới đến phần khó khăn đây. - Cô nói khi các y tá đẩy xe đưa bệnh nhân ra khỏi phòng phẫu thuật. - Phải làm thế nào để thông báo cho bà ấy biết tin xấu đây.

- Bà ấy biết rồi. - Bác sĩ Wettig nói. - Họ vẫn luôn nói cho bà biết tình trạng bệnh tật của bà ấy.

Hai bác sĩ đi theo xe đẩy đến phòng Hồi sức. Trong phòng có bốn bệnh nhân đến từ các bang khác nhau đang nằm điều trị tiếp, mỗi giường bệnh được ngăn với các giường khác bằng một tấm rèm sạch sẽ. Mary Allen nằm ở giường cuối cùng và bây giờ bà mới bắt đầu cử động nhẹ. Bà di chuyển chân. Rồi rên rỉ. Rồi cố gắng co một bên tay lại.

Abby dùng ống nghe cố gắng nghe phổi của bệnh nhân rồi quay sang bảo y tá:

- Cho bà ấy năm miligram moocphine.

Cô y tá nhanh nhẹn tiêm moocphine vào ven của bệnh nhân như lời bác sĩ yêu cầu. Đây là lượng thuốc cần thiết để giúp người bệnh giảm bớt sự đau đớn nhưng vẫn ở trong trạng thái tỉnh táo. Tiếng rên rỉ của Mary ngưng hẳn. Máy theo dõi nhịp tim vẫn hoạt động đều đều, đều đều tạo ra những âm thanh nho nhỏ nhưng nghe đến não lòng.

- Có yêu cầu gì không, bác sĩ Wettig? - Một y tá hỏi.

- Một phút im lặng. - Abby nhìn Wettig khi ông nói. - Bệnh nhân cần yên tĩnh trong giây lát.

- Bác sĩ DiMatteo chịu trách nhiệm chính ở đây, chính vì vậy yêu cầu của bác sĩ cần phải được thực hiện.

Các y tá nhìn nhau khi ông ta rời khỏi phòng người bệnh. Bác sĩ có tiếng là một người nghiêm khắc, chính vì vậy không ai dám đùa giỡn với bất cứ chỉ thị nào của ông. Thông thường, Wettig luôn viết các chỉ dẫn rất chi tiết đối với các trường hợp bị sốt trong thời gian hậu phẫu bởi đây là một triệu chứng thường gặp ở các bệnh nhân sau khi trải qua ca phẫu thuật. Lần này, Abby lại được thêm một lá phiếu tín nhiệm nữa. Mà trên thực tế mặc dù cô chỉ là một nữ bác sĩ nội trú nhưng không ai dám phủ nhận tài năng, năng lực và sự nhiệt tình trong công việc của cô. Abby luôn hết lòng với bệnh nhân, với công việc mà không nề hà bất cứ điều gì.

( Full) Mùa gặt - Tess GerritsenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ