Chap 2: Vương Nguyên xui xẻo (2)

24 3 1
                                    

  Ví dụ vào ngày sinh nhật của Vương Nguyên, mẹ sẽ cho cậu tiền. Mỗi dịp lễ tết mẹ sẽ cho phong bao. Mỗi lần khai giảng sẽ chuyển một khoản tiền vào tài khoản để Vương Nguyên mua sắm đồ dùng học tập. Lúc đầu Vương Nguyên thường kêu ca phàn nàn, sao mẹ chỉ nhớ đến nhân dân tệ thôi? Sau này mới biết, mẹ có đầy đủ lý do để làm như vậy.
Về quá trình, chuyển tiền sẽ tiết kiệm những bước vụn vặt như "phải suy nghĩ xem tặng cái gì", "nghĩ xong rồi còn phải đi mua", "mua xong rồi còn phải đóng gói", "sau khi đóng gói còn phải chuyển phát nhanh".
Về hiệu quả, chuyển tiền chỉ mất thời gian nửa phút, đăng nhập tài khoản trên mạng, hiệu quả cao lại tiện lợi.
Về kết quả, chuyển tiền có thể giúp con trai hiểu ba điều: Thứ nhất, mẹ nhớ ngày sinh nhật của mình nên chuyển tiền cho mình. Thứ hai, mình có thể lấy số tiền này đi mua thứ mà mình thích. Thứ ba, tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì chẳng làm được gì cả.
Những điều này về sau cậu đã được nghe từ chính miệng bố. Lúc nghe, Vương Nguyên không nhịn được cười đến nỗi phụt nửa cốc nước ra ngoài. Bà mẹ này quả thực rất có cá tính.Vương Nguyên thích nhất là những người có cá tính.
Từ đó về sau, ấn tượng của cậu đối với mẹ hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn thêm một chút cảm giác thân thiết. Tuy tính cách của mẹ hoàn toàn khác so với những bà mẹ dịu dàng "mẹ hiền cọng chỉ trên tay, con đi áo mặc mẹ may trên mình" trong truyền thuyết nhưng bản chất thì cơ bản giống nhau. Họ đều quan tâm đến con cái của mình, đều hy vọng con cái được sống tốt. Chỉ là cách quan tâm thản nhiên như không của mẹ có chút "kỳ cục" mà thôi. Mặc dù hồi nhỏ rất hay ca thán về mẹ nhưng bây giờ phải xa mẹ, trong lòng Vương Nguyên cũng rất lưu luyến. Không có khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt lạnh lùng của mẹ, lúc ngủ cũng thấy thiếu đi chút khí lạnh...
Vương Nguyên quay sang, đang định mở miệng nói những lời tình cảm như "con đi rồi mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe" để vun đắp tình cảm mẹ con nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của mẹ ngắt lời:
"Con mặc như thế này không phải là đi leo núi đấy chứ?". Vương Nguyên cúi đầu nhìn quần áo của mình. Quả thực hôm nay trang phục của cậu có chút mỏng manh, cũng đơn giản một cách quá đáng. Quần soóc bò màu xanh dương, áo phông trắng, điện thoại treo trước ngực, chân đi giày thể thao, hông đeo chiếc túi nhỏ, bông lúa màu vàng nhạt trên đó không ngừng đung đưa.
Cách ăn mặc giống như "ẩn sĩ giữa phố phường" này quả thực không giống với công tử nhà giàu đi du học, ngược lại giống như người đi leo núi hay "kẻ giả mạo".
Vương Nguyên mỉm cười giải thích:
"Như thế này cho tiện hoạt động?".
Nhạc Lăng lườm cậu, lạnh lùng nói: "Tiện hoạt động cái gì? Bắt con đi đẩy máy bay chắc?". Thấy Vương Nguyên vẫn giữ nụ cười không gì có thể thay đổi được, không coi lời nói của mình ra gì, Nhạc Lăng không khỏi chau mày, bà chỉ tay vào chiếc điện thoại trước ngực cậu, giọng nói đầy khinh miệt: "Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn dán khỉ vào điện thoại?".
Vương Nguyên mỉm cười và nói: "Khỉ Yoyo, người khác tặng ạ". Sau một hồi im lặng, Nhạc Lăng quay người sang, gườm gườm nhìn Vương Nguyên: "Con đã hai mươi hai tuổi rồi, sao lại không có khiếu thẩm mỹ như thế? Con trai lớn rồi phải biết cách trang điểm, hồi mẹ hai mươi hai tuổi đã sinh con rồi đấy". Vương Nguyên ngẩng đầu, tỏ ra rất thành khẩn khi nghe những lời "dạy dỗ" ấy, "Con biết rồi mẹ ạ, con sẽ chú ý"- Nhạc Lăng chán ngán liếc nhìn cậu, "Bây giờ tùy con muốn mặc thế nào thì mặc, sau khi đến New York, Tuấn Khải sẽ ra đón con, con thay ngay bộ quần áo này ra, đừng để người ta cười cho, nghe rõ chưa?". Vương Nguyên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ".   

* YÊU THIK ĐỂ MK RA TIẾP *

{ Khải Nguyên Ver } Chờ Một Ngày Nắng Đến!Where stories live. Discover now