Mặc kệ cho anh ta lay người tôi dữ dội, tôi chỉ lặng lẽ, kiên quyết cắn môi không nói câu nào.
" Cái công việc chết tiệt ấy quan trọng đến vậy sao? Lúc liều mạng vì người khác em có nghĩ đến anh không? An phận thủ thường khó với em đến vậy sao? Chỉ cần em nói một câu, nửa đời còn lại anh nuôi em cũng không sao hết... Địch Lệ Nhiệt Ba, nhìn anh đi! Anh muốn em nhìn anh!"
Cho dù anh ta có gào thét bên tai thì một kẻ ngổ ngáo như tôi vẫn không thể nào làm theo ý anh ta. Tôi sợ nhìn vào đôi mắt thống khổ ấy, bởi nó sẽ như một lời nhắc nhở thầm lặng với tôi rằng, lúc trước tôi nhẫn tâm đẩy anh ra thế nào, cho đến khi chúng tôi không thể quay lại được nữa.
Tiểu Sảng nói đúng, bỏ rơi một người đàn ông tốt là do tôi tự làm tự chịu, là tôi thích bị ngược đãi, chẳng những hại mình mà còn hại người khác. Ai yêu tôi đúng là xui xẻo tám đời, nhất định cả đời sẽ khủng hoảng trầm trọng.
Ngay cả một người đàn ông tốt như Mễ Nhiệt cũng bị tôi làm cho tức giận bỏ đi, liệu còn có ai có thể yêu được tôi đây?Đang vô cùng thất vọng, tôi bỗng nghe thấy giọng nói khô khốc của mình:
" Không giải thích vì tôi cho rằng anh có thể hiểu được, nhưng hình như tôi đã sai rồi."
Tôi từ từ quay đầu lại, buồn bã nhìn vào ánh mắt anh ta:
" Rất nhiều việc một khi đã bắt đầu sẽ không thể dừng lại được, ngay cả khi biết sẽ mất đi rất nhiều thứ, tôi vẫn không thể nào làm khác. Xin lỗi, cả đời này tôi không thể trở thành cô gái mà anh mong muốn được!"
Nỗi đau chôn vùi trong ánh mắt Mễ Nhiệt hiện ra, từng giọt từng giọt thấm ướt trái tim tôi.
Tôi tự cười mình, khoé mắt bỗng cay cay:
" Tôi với anh thế này cũng tốt! Anh làm bác sĩ đã đủ mệt mỏi rồi, nếu phải lo cho tôi nữa chỉ sợ anh sẽ bị tổn thọ mất thôi. Ngô Thiến ngoan ngoãn hơn tôi, có lẽ ông trời đã định sẵn để anh làm em rể của tôi rồi."
Mễ Nhiệt nản lòng hạ tay xuống, khuôn mặt mang vẻ hung dữ mà đau thương:
" Địch Lệ Nhiệt Ba, em là cô gái nhẫn tâm nhất mà anh từng gặp!"
Tôi sững sờ, nụ cười đông cứng trên môi:
" Anh nên thấy là mình may mắn vì đã phát hiện sớm ra điều đó!"
Nét mặt của Mễ Nhiệt bỗng mất sức sống.
Xa xa là một chiếc Mercedes- Benz màu bạc đi tới rồi dừng lại, Điềm Lộc Hàm bước ra, đâm chiêu nhìn tôi và Mễ Nhiệt đang giằng co.Tôi hơi cúi đầu: " Người tôi đợi đến rồi. Tạm biệt!"
Tôi định lướt qua thì tay bị anh ta giữ chặt. Mễ Nhiệt liếc nhìn Điềm Lộc Hàm cách đó mấy mét, dịu dàng dặn dò giống như những lần xa nhau mấy năm trước, giọng nói không còn hấp tấp lúc nãy mà nhỏ nhẹ, đánh trúng vào nơi sâu nhất trong trái tim tôi:
" Hứa với anh, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt!"
Không đợi tôi trả lời, anh ta lê bước chân nặng trịch đưa Ngô Thiến nghiên ngang lướt qua, càng đi càng xa. Bóng hai người cong in trên mặt đường khiến tôi cảm thấy vô cùng cô đơn.
Mưa phùn bay bay, tôi chầm chậm ôm lấy khuôn mặt mình âm thầm khóc nhưng cũng chỉ hai giọt nước mắt chảy xuống mà thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
( LuBa) ;Xin chào" Địch Tiểu thư" 2
Ficción Generalphần tiếp theo của truyện vì vài lý do lên mình sẽ viết tiếp phần tiếp theo