Chap 10 _ DEAD

329 22 0
                                    

  Ba ngày trước, gã tìm thấy mẩu giấy viết tay của mình trên bàn cậu em trai, với lời đồng ý cân nhắc về nhiệm vụ tuần tra được viết bằng loại mực đen, dày.


Một câu báo tử.


Gã lặng lẽ bước qua gian phòng tranh sáng tranh tối, khuôn mặt khuất vào vùng tối khi những ngón tay lướt trên mặt bàn chỉ để chạm đến mẩu giấy. Gã cầm lấy và nhìn ngắm nó rất lâu.


Em có thể đi.



Mẩu giấy bắt lửa, úa thành tàn tro – ngọn gió lùa qua khung cửa mở, cuốn theo bụi than đến khi chẳng còn gì lưu lại . Căn phòng hoàn toàn bị bỏ không, cho đến tận lúc này. Gã rời mắt khỏi bàn giấy và nhìn sang chiếc giường của em trai mình.


Tất thảy những điều gã có thể làm chỉ là đứng nhìn.


Khi tin báo về cuộc tấn công bất ngờ được truyền về, gã tức thì nhận ra điềm gở, và nỗi lo sợ lớn nhất đã thành hiện thực, nhưng gã vẫn giữ bình tĩnh. Gã không cảm thấy gì, gã không ăn, không ngủ, không tiếp xúc với bất kì ai đã nhiều hôm rồi. Bất động như chính nấm mồ của em trai gã vậy.



Sự trống trải nơi đáy lòng, dù chỉ trong thoáng chốc, có lẽ đã ngăn lại thứ cảm xúc chỉ đến với gã khi đối mặt với thi thể em trai mình vào sớm hôm ấy.


Cậu vẫn mỉm cười, ngay cả khi chết.


Gã không rõ làm thế nào mình vẫn giữ được bình tĩnh. Gã yêu cầu được ở một mình với chất giọng đều đều, và các gia nhân rời đi. Gã cứ nhìn, nhìn mãi, và đôi tay gã bắt đầu run rẩy, và tim gã bắt đầu nhức nhối, đầu óc gã quay cuồng – rồi gã rời đi, nhanh hết mức có thể, lồng ngực nặng nề cố duy trì nhịp thở, gã nghiến răng đến mức hàm bắt đầu đau.


Không nói một lời, gã trở về nhà, và mọi thứ vụt qua như một chiếc bóng, như thể gã đang chìm trong cơn ác mộng mà thân thể từ chối thức tỉnh. Gã vào nhà, và mong ước mạnh mẽ cử thôi thúc, kéo gã qua ngưỡng cửa một gian phòng đặt biệt, và đôi chân dẫn lối – đến nơi em trai gã vẫn nghỉ ngơi.


Nhưng giờ không còn nữa.


Madara, chậm rãi nhưng kiên định, bước đến chỗ chiếc giường, bàn tay lướt qua trên những lớp chăn, và gã không kềm được, phải quay đi vào phút cuối, vì mùi của em trai gã lưu lại trên mọi vật dụng, và gã thấy ngạt thở.


Đôi mắt gã đang đau đớn.


Không.


Đôi mắt của Izuna đang đau đớn.


Gã lặng lẽ rời phòng em trai mình, hệt một kẻ tật nguyền. Lương tâm soi vào gã, như thể buộc tội. Sự trong sáng của thằng bé, sự tử tế, sự ấm áp nơi đáy mắt, tất cả được lưu giữ trong một bức họa thật đẹp, một bức duy nhất. Tay họ đan vào nhau, Izuna tươi cười rực rỡ, Madara giản đơn nhìn vào xa xăm, không hề nhận ra người gã đang cầm tay lúc ấy là người quí giá nhất trên thế gian.


Mắt Izuna rơi lệ - và gã, lần đầu tiên sau hằng bấy nhiêu năm, khuỵu gối, bởi không vũ khí nào sắc bén hơn lưỡi gươm của đớn đau.


Gã không hề nhận ra những giọt nước mắt, vì một giọng nói trong đầu cứ vang lên như buộc tội.


'Đây là lỗi của ngươi.'


"Ta không... Ta không hề muốn..." gã gần như nghẹn lời, và ngọn núi kiêu hãnh trong lòng giờ chỉ còn lại những bãi bờ hoang úa, tan vỡ cùng toàn bộ thế giới đang đổ sụp dưới chân gã.


'Madara! Ngươi lẽ ra phải chăm sóc em trai mình!'


"Anh... anh xin lỗi..." Chỉ một âm thanh tuyệt vọng rời môi gã, một tay siết lấy mái tóc, gần như muốn giật phăng tất cả, trong khi tay kia nắm chặt thảm trải sàn – nước mắt tuôn rơi, và lặng lẽ khô đi.


Là nước mắt ai rơi, gã không rõ.


Mẹ gã đang buồn bã quở trách, trong khi em trai gã ai oán vì những vết thương. Gã không thể làm được gì, sao gã biết được rằng Izuna sẽ đánh đổi sinh mạng của cậu chứ?


'Sao con lại để thằng bé đi như thế?'


'Thằng bé bảo nó có thể tự lo được! Phải không, Izuna? Chẳng phải em đã nói vậy sao?'


'Đừng bao biện nữa! Giờ thì tạ tội đi.'


"Izuna–"


' –Anh xin lỗi.'



Em trai gã, bất chấp những đớn đau, vẫn mỉm cười rạng rỡ trong làn nước mắt.


"Izuna..."



'Không sao mà. Em tha thứ cho anh.'



Gã lấy tay che miệng, cố ngăn tiếng nấc đang chực rời môi. Giờ gã còn lại gì chứ? Gã đáng gì chứ, đến người thân yêu nhất của mình còn không bảo vệ nổi? Thế giới này đáng gì chứ, khi mà em trai gã đã không còn tồn tại để soi sáng những chuỗi ngày tăm tối?



Mọi nỗ lực giữ bình tĩnh đều vô ích, nước mắt lăn dài trên má, gã thở nặng nhọc, hớp lấy nhiều không khí hơn theo mỗi nhịp thở, như thể chưa bao giờ là đủ. Gã không hề nhận ra thời gian trôi đi, và dù đã rất lâu sau khi trái tim chai mòn trở lại, nỗi đau cũng dần hóa hư không, và gã ngừng thở dốc, đôi bàn tay cũng không còn run rẩy nữa – gã ngồi đó, ngước nhìn bức chân dung như đang tồn tại trong một thế giới khác. Một thế giới hạnh phúc, vô lo hơn.


Ngày dài tan dần vào đêm khi gã đứng dậy trên đôi chân mình.


Ở nơi ngọn núi kiêu hãnh đã hóa tàn tro, giờ đơn độc một bia mộ.


Gã khép lòng.




[Longfic] Wisteria ( FULL )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ