Chương 47:

177 2 0
                                    

Hắn chuẩn bị lấy xe đi tìm cô, mẹ hắn nghiêm mặt: "Đứng lại, về nhà nói chuyện"

Hắn quay ra: " Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết"

Về đến nhà mẹ hắn xéc tai kéo ngồi nơi ghế: "Không ngờ cưới con gái người ta rồi mà còn léng phéng, đêm tân hôn thì không ở nhà. Mẹ ghét nhất mấy người ăn no rửng mỡ, bắt cá hai tay như vậy"

"Đó là lúc trước"

Bà nghiến răng: "Nói với con chắc điên mất, còn cái vụ chưa đăng ký kết hôn nữa. Con làm gì thì làm, lần này Tuyết Băng không tha thứ thì mẹ cũng sẽ từ mặt con. Thế nhé"

Bà quay ra nói với chồng: "Ông à về thôi"

Trước khi ra ngoại thành cô tìm một cửa hàng mua bộ đồ đơn giản để thay. Lúc cô đến thì đã hai giờ sáng, sợ làm phiền ông bà nên cô đi dọc ven biển. Tầm bốn giờ ông bà chuẩn bị đi lên chợ mua đồ thì thấy cô: "Ủa, sao mới bốn giờ không ở nhà mà ra đây ngồi vậy cô gái"

Ông bà không nhận ra cô, quay ra nhìn mỉm cười: "Cháu là người gần năm trước được ông bà cho đi nhờ xe nè"

Nhìn một lúc bà nói: "A là cô bé đi với một chàng trai giữa đường xe bị hư phải không"

Cô gật đầu cười: "Hôm nay cháu mới có dịp đến chơi. Ông bà dạo này có khỏe không ạ?"

Ông nói: "Rất tốt, vậy để hôm nay bà ở nhà với cháu, ông lên thành phố lấy hàng"

Bà gật đầu: "Vậy cũng được, để tôi cùng nó ra vườn hái quả"

Bà cầm tay cô: "Vào nhà nghỉ ngơi đi đã, lát bảy giờ chúng ta ra vườn"

Ở nhà hắn nằm thẫn thờ trên giường, lăn qua lăn lại. Chợt nhớ điện thoại cô GPS có kết nối với máy hắn. Lấy máy ra tìm định vị, hắn thắc mắc: "Ra ngoại thành làm gì vậy nhỉ"

Hắn cầm khóa lái xe ra ngoại thành.

Tầm bảy giờ cô cùng bà ra vườn, trên đường đi bà hỏi: "Cháu tên gì?"

"Tuyết Băng ạ"

"Cháu làm gì trên đó?"

Cô nhìn bà: "Cháu làm cho một công ty về thời trang"

Tới nơi cô bị ngợp nói vườn chứ thực ra rộng gấp hai lần vườn. Đủ loại quả, cô hỏi: "Chỗ này chắc có lâu lắm rồi phải không bà"

"Ừ, khoảng mấy chục năm"

Cô học bà cách hái bắp, thanh long như thế nào cho đúng. Giúp bà tưới nước, cùng bà hái rau. Cô hỏi: "Vườn mình có rau sao lại phải lên thành phố mua bà"

"Lên lấy một số loại ở đây không có"

"Hôm nay hái chỗ quả này để mai đem lên thành phố bán hay sao bà"

"Tùy ngày nữa cháu, mai mưa thì đem ra chợ bán gần đây"

Hắn tới nơi dừng xe ven biển, mở định vị lên xem. Khi nãy còn thấy dấu chấm định vị, giờ lại không có. Hắn vò đầu bứt tai, bỗng xa xa thấy có người đang lúi húi cho xe vào. Hắn chạy nhanh tới: "Cho cháu hỏi xung quanh đây có nhà ai sinh sống không ạ"

Đi Về Đâu Phần 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ