Chương 29: Chào từ giã

2.9K 86 0
                                    


Ta cuối cùng cũng cảm nhận được lúc ta mất trí nhớ vừa được đưa về nhà, cha ta đã hỏi ta có nhớ Hoa Nam Bình hay không là có ý gì rồi.

Tuy rằng không biết từng xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đủ để ta xác định một việc, đó chính là nghiệt duyên sâu. Cha ta từng nói nhiều thế hệ Hoa gia có mầm móng si tình, nhưng tình cảm lại không một ai được thuận buồm xuôi gió, người nào cũng thê thảm. Cho dù địa vị cực cao hay có năng lực như thế nào, thì thứ tình yêu này, nói không thương chính là không thương.

Suy nghĩ trong đầu lộn xộn, hắn thấy ta do dự, trong thanh âm toàn là ủy khuất không chút che giấu: "Ta đã hôn nàng rồi, vì sao không có quà năm mới, A Ngọc, A Ngọc."

Giọng hắn gọi ta rất mềm, cực mềm mại giống như lông vũ lướt qua đầu, cứ như vậy mà chạm vào trái tim.

Ta dùng sức đẩy hắn ra, hắn khó hiểu nhìn ta, tay đặt ở đầu vai ta vẫn chưa thu về.

Hoa Nam Bình là say thật, thần sắc mê man hoang mang thật sự khiến người ta dễ sinh ra ý niệm bắt hắn nhốt lại để nuôi dưỡng trong đầu. Hắn khẽ mím môi, dưới ngọn đèn mờ nhạt đôi môi có vẻ trơn bóng căn mọng hơn, rất muốn nếm lại hương vị ấy.

Ta bị ý niệm trong đầu làm cho hoảng sợ, kích động cụp mắt xuống không dám nhìn hắn.

Hắn kê đầu trên vai ta: "Ta biết nàng giận ta không cho nàng đi chinh chiến. Nam Chiếu kia chỉ vài nhóm nhỏ nổi loạn, không cần nàng phải đi. Đi đi về về ngàn dặm, sẽ rất mệt."

"Thần là võ tướng, không sợ mệt." Ta nghe thấy chiến sự lập tức kích động không thôi, trừng to mắt chờ mong nhìn hắn.

Hoa Nam Bình vỗ vỗ lưng ta, giống như trấn an nói rằng: "Từ từ, chờ một chút liền cho nàng đi phía tây."

Thân thể ta cứng ngắc, thực không quen sự đụng chạm của hắn. Đầu gối khẽ khụy, từ cánh tay hắn chui ra lui về phía sau vài bước quỳ xuống, nói: "Thần tạ ơn bệ hạ."

Hắn hơi say, cước bộ lảo đảo hai bước mới đứng vững thân mình. Sau đó liền trầm mặc nhìn ta, không nói một lời.

Qua rất lâu, hắn xoa trán ra hiệu cho ta, "Đứng lên đi, trên đất lạnh."

Thanh âm của hắn đã khôi phục kiểu lạnh bạc như nước khi thượng triều, căn bản không còn vẻ mềm mại ủy khuất vừa rồi nữa. Ta mê rượu như mạng, biết rõ con người không thể thanh tỉnh nhanh như vậy, nghĩ thông suốt điểm ấy, đầu ta đột nhiên nổ tung một tiếng bùm.

Tay ta đều run rẩy, không dám đứng lên, vẫn quỳ, "Thần thỉnh cầu có thể đi Lâm Sương ngay hôm nay." Trường An giờ là nơi tuyệt đối không thể ở lại nữa, còn như vậy thật sợ sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không thừa.

Ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện xưa.

Năm Thái Tông, Thừa tướng là một nữ quan trẻ tuổi, bệ hạ anh tuấn cùng nữ quan đa tài, tựa như tài tử giai nhân hoàn hảo trong thoại bản*. Ngay lúc mọi người nghĩ rằng tình cảm của hai người sẽ hết sức kiêm điệp tình thâm, thì Thái Tông lại lấy tội danh mê hoặc chủ gắn cho Thừa tướng, đưa đến một bình độc rượu.

[CĐ] Tướng quân háo sắc không có nam nhân không vui - Cơ Chiêu DiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ