Ame Nochi Eien

738 70 9
                                    

* Note nhỏ: Fic không xác định rõ ràng không gian và thời gian.

---------------------------------------------------------------------------------

Phượng đứng lặng nhìn trời mưa trắng xóa. Mưa tháng hai từng hạt nhỏ, lâm thâm và lạnh. Từng hạt mưa rơi ngoài kia, lại giống như rơi trong lòng, lạnh buốt, để lại từng vệt lõ chõ, như nhấn thêm vào cái nỗi nhớ dằng dặc của anh.

Trước đây Phượng cũng từng rất thích mưa. Lí do ư? Nếu Văn Thanh có hàng tá lí do để thích những cơn mưa phùn âm trầm lạnh lẽo như thế này, Phượng lại chỉ có một lí do mà thôi. Là vì hắn. Đúng, anh đơn giản thích mưa, bởi vì hắn thích mưa, vậy thôi.
Nhưng bây giờ thì sao? Anh không còn thích chúng nữa, thậm chí có thể nói là ghét. Tại sao? Chính là vì ngày mà hắn rời bỏ anh, trời cũng mưa như vậy. 
Anh tự hỏi, rốt cuộc giữa anh và hắn là loại tình cảm gì mà bốn năm qua sự vắng mặt của hắn lại có thể dày vò anh đến vậy.
Phượng còn nhớ, ngày hôm đó mưa lạnh nên anh thức dậy muộn hơn một chút. Nhìn sang giường bên cạnh thấy chăn gối đã thu dọn gọn ghẽ khiến anh có chút lạ lẫm. Hắn vốn không phải kẻ dậy sớm, lại càng không phải kẻ gọn gàng. Anh thầm nghĩ rằng có phải hắn có bất ngờ gì muốn khoe anh chăng?
Nhưng chuyện lại hoàn toàn không phải vậy. Anh gọi hắn, không có tiếng trả lời. Anh chạy tìm hắn, cũng không thấy hắn ở đâu. Gọi điện thoại, và anh chợt nhận ra rằng số điện thoại đã bị cắt từ khi nào. Vào Facebook, Instagram tìm tên của hắn, kết quả lại hiện ra ba chữ "không tồn tại". Trong lòng bỗng dấy lên một nỗi bất an khó hiểu, anh vội chạy về phòng, mở tủ đồ của hắn ra. Anh không tin vào mắt mình nữa, đó là một cái tủ trống rỗng. Đến một hạt bụi cũng chẳng có, tựa như chưa có ai dùng qua dù rằng mới hôm trước vẫn còn đầy ắp ngổn ngang quần áo của hắn. Anh quay ra nhìn khắp căn phòng. Đập vào mắt anh là một tờ giấy A4 gập đôi được để ngay ngắn trên cái bàn kê giữa hai đầu giường. Anh dở nó ra, là thư của hắn. Bức thư với nội dung ngắn gọn, ba dòng, bảy chữ:

Phượng,
Tôi xin lỗi.
Tạm biệt.
Thanh.

Phượng không hiểu. Cái gì mà xin lỗi? Cái gì mà tạm biệt? Hắn đi đâu? Tại sao không nói với anh?

Anh hỏi mọi người, họ đều nhìn anh với vẻ ái ngại. Người nhìn lơ đãng, kẻ đánh trống lảng, cuối cùng là cũng chẳng một ai nói cho anh biết. 

Anh bần thần đi về phòng. Ngồi phịch xuống giường, anh nhìn vào khoảng không trước mắt, tuyệt vọng.
Vũ Văn Thanh! Rốt cuộc bây giờ cậu đang ở đâu? Có phải cậu đang chơi trò trốn tìm với tôi không? Tôi chịu thua rồi, được chưa? Làm ơn ra đây đi! Làm ơn! 
Anh cứ ngồi đó hàng giờ giống như một kẻ mất hồn. Mãi cho tới trưa mới có người gõ cửa phòng anh.
- Anh Phượng! Xuống ăn cơm đi! Từ sáng tới giờ anh chưa ăn gì cả. - Là Văn Toàn. Cậu vừa nói vừa bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh anh.
Phượng ngẩng mặt lên, đôi mắt ầng ậc nước. Anh nhìn thẳng vào mặt cậu, yếu ớt hỏi:
- Toàn! Cậu làm ơn nói tôi biết, rốt cuộc Văn Thanh đang ở đâu? Tại sao cậu ấy lại bỏ đi?
Văn Toàn nhìn anh, thở dài. Phải mất một lúc sau, cậu mới trả lời câu hỏi của anh:
- Anh Phượng này! Anh với Thanh cùng sống với nhau lâu như vậy, tin chắc rằng không ai có thể hiểu cậu ta được như anh đâu. Vì vậy nên lần này cậu ấy bỏ đi mà không nói với anh, có lẽ là có lí do riêng của cậu ấy, mong rằng anh sẽ hiểu. Chuyện chúng ta có thể làm bây giờ là chờ cậu ấy thôi!
- Liệu nó sẽ về chứ?
- Có thể có, cũng có thể không.
Phượng một lần nữa lại rơi vào mông lung. Văn Toàn nói đúng. Hắn tự dưng bỏ đi không hẹn ngày, đâu ai biết trước liệu hắn có về hay không. Nhưng con người hắn như thế nào Phượng hiểu rất rõ. Hắn không phải kiểu thích mập mờ mông lung để người ta đoán già đoán non lằng nhằng phức tạp. Vì vậy nên anh tin hắn nhất định sẽ có ngày hắn trở về.
Văn Thanh đối với Công Phượng, từ lâu đã trở thành một điểm tựa vững chắc. Giờ không có hắn, cuộc sống của anh hoàn toàn mất thăng bằng. Anh có một bệnh, đó là khó ngủ. Giấc ngủ đến với anh thường rất khó khăn và không sâu. Một thời gian nhờ có hắn chăm sóc anh chu đáo, dường như anh không còn khó ngủ nữa. Nhưng giờ đây không còn hắn, mỗi đêm anh lại gần không thể ngủ được. Hiếm hoi được hôm nào chợp mắt được chút, thì y như rằng đêm đó anh lại gặp ác mộng, tỉnh giấc và sau đó không ngủ lại được nữa. Hay trong mọi bữa ăn, hắn đều gắp vào bát anh đủ thứ trên trời dưới đất khiến cho giữa cái bát tạo thành một ngọn núi nho nhỏ. Hắn luôn miệng nói rằng anh gầy giống như con mèo hen ý, phải ăn thật nhiều vào cho có da có thịt mới khỏe. Nhưng giờ đây nhìn vào bát cơm anh cũng chẳng buồn ăn, cứ vậy mà bỏ bữa.
Cứ như vậy một thời gian, quả nhiên, Công Phượng đổ bệnh.
Nhìn cảnh ấy Xuân Trường chỉ biết cảm thán: " Không ngờ thằng Thanh bỏ đi lại ảnh hưởng tới Phượng đến mức này!"

[One Shot][U23VN][Thanh Phượng] Ame Nochi EienNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ