Chương 12.2: ...

1.8K 20 5
                                    

Bệnh viện lạnh lẽo. Đâu đó tiếng còi xe cấp cứu não lòng vang lên. Trong một góc tối ở phía cầu thang thoát hiểm, một cái bóng nhỏ đang ngồi khóc. Minh Thư không nhận đó là khóc, chỉ là tự nhiên nước trong mắt cứ chảy ra không ngừng. Thư mở điện thoại ra, cô đang rất cô đơn và cần có ai đó bên cạnh. Nhưng ai đây? Nếu là bình thường thì Thế Phong sẽ là người đó, người ở bên an ủi mỗi khi Thư tuyệt vọng, nhưng bây giờ cậu ấy đang nằm trong căn phòng trắng đặc mùi ete kia, mắt nhắm ghiền. Thử hỏi bên cạnh Thư còn có ai, ngay cả Phương cũng giận cô luôn rồi. Thư không còn có ai bên cạnh, thử hỏi sao cuộc đời Thư lại đơn độc như thế, là tự cô làm nó ra thế này, Thư còn trách ai được nữa chứ. Ngón tay run rẩy của Thư dừng lại trước số điện thoại của anh, rồi… nước mắt lại chực tuôn trào. Đối với Thư anh đã từng là tất cả, nhưng bây giờ sau hai lần anh rời bỏ Thư, cuộc sống của Thư cũng như đã bị dập tắt. Vậy mà những lúc bế tắc đường cùng, người Thư nghĩ tới chỉ có anh. Cuộc đời sao quá tàn nhẫn, hại một trái tim nhỏ nhoi mỏng manh như Thư làm sao có thể chịu đựng nổi. Ngập ngừng một hồi, Thư vô thức ấn phím gọi.

.

.

.

.

_ “Alo.”

đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc khiến Thư nghe thấy mà xót xa. Cô không trả lời, chỉ khóc không thành tiếng. Thư lấy tay bịt miệng mình để không phát ra tiếng nấc. 1s…2s…3s vẫn yên lặng, Minh Vũ có cảm giác là lạ, lặp lại câu nói vừa rồi.

_ “Alo,… có chuyện gì đó.”

Thư lặp tức dập máy, bừng tỉnh. Cô vừa làm cái chuyện ngu ngốc gì thế này. Thư có tư cách gọi anh để tâm sự? “ Mình điên rồi, điên rồi..” – lấy tay tự đập vào đầu mình, câu nói vừa rồi lặp đi lặp lại. Bỗng nhiên có tiếng đổ chuông làm Thư giật mình xém đánh rớt điện thoại. Nhìn màn hình, Thiên Lộc đang gọi. “ Có chuyện gì mà..”, nghĩ ngợi một lúc Thư cũng bắt máy, Thư hắng giọng chỉnh lại giọng nói vì khóc mà bị khàn đi.

_ Alo.

_ “Thư à? đang làm gì đó,cậu có rảnh không?”

_ Ưm, mà có chuyện gì không?

_ “À, có vài vấn đề công việc cần cậu giúp đỡ…”

_...ờ khó khăn rồi… mình đang ở bệnh viện F…

Đầu dây bên kia tức thì cúp máy cái rụp.

_ Alo… alo

“ tự nhiên đang nói chuyện cậu ấy lại cúp máy, điện thoại hết pin?”, thắc mắc một hồi Thư cũng thôi quan tâm, tiếp tục chìm vào sự dằn vặt không hồi kết của bản thân.

.

.

.

.

Điện thoại lại đổ chuông:

_ Sao đang nói chuyện tự dưng lại cúp máy.

_ “Cậu đang ở đâu?”- Thiên Lộc nói gần như là hét trong điện thoại.

_ Ơ, … thì  mình đang ở bệnh viện..

_ “ Biết rồi nhưng ở khoa nào, mình tới bệnh viện rồi đây!”

XIN CHÀO TIỂU THƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ