Kim Hanbin không phải là kiểu người muốn nói nhiều lời, cũng hoàn toàn không biết cách chia sẻ nỗi lòng của mình cho người khác. Anh ấy đôi khi sẽ là một người trầm lặng đến đáng sợ, cũng có nhiều khi lại bày ra bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu đến muốn chạy ra mà bỏ vào túi.Kim Hanbin đối với tôi chính là một vật thể vô cùng khó hiểu, khó hơn cả toán hình và triết học.
Kim Hanbin tuy khó hiểu, nhưng mà cũng lại vô cùng ấm áp. Ngày sinh nhật tôi anh ấy sẽ vào bếp làm vài món và trở ra với mười ngón tay chằng chịt băng cá nhân, Kim Hanbin mỗi tối sẽ dịu dàng xoa tóc tôi và hát ru bằng mấy giai điệu rời rạc không rõ lời, Kim Hanbin là kiểu người khi tôi nói " Hôm nay em sẽ uống thật say " thì anh ấy sẽ đáp lại là " Vậy thì anh sẽ đợi em gọi anh tới đón."
Kim Hanbin mặc dù không tinh tế nhưng lại vô cùng ấm áp và chân thành.
Kim Hanbin bên ngoài luôn điềm đạm nhưng trong lòng lại cất giấu bao nhiêu nỗi đau.
Kim Hanbin, tên ngốc gọi một câu là sẽ nói rằng.
" đợi anh. "
BẠN ĐANG ĐỌC
Hanbin | Bonheur
FanfictionCậu ấy dịu dàng giống như mặt hồ mùa thu, cũng thật khó hiểu giống như mưa rào mùa hạ 《 1996 in Seoul 》