Chap 1

12 1 5
                                    

- Hế lô mấy đứa! _ Một giọng nói oanh vàng vang lên từ cửa lớp.
- Lô cái gì? Vô đây chị bảo. _ Nó- Lê Phương Bảo Hân, lớp trưởng của lớp 8C hay còn gọi là cái trại điên của trường.
- Gì vậy? _ Chủ nhân của cái giọng oanh vàng trên là Trần Tiểu Linh,  một trong bộ tứ Trần, nó là em út.
- Nhà trường cho chúng ta đi chơi đó gái.
- Ố là la. _ Một đứa nữa nhảy vô, đó là Trần Quỳnh Anh- chị cả của bộ tứ Trần.
- Tỷ tỷ, sao chị chạy nhanh thế? Làm em chạy mệt chết đi được...bla bla..._ Trần Anh Thư, chị ba chạy tới, miệng liên tục than thở.
- Im coi!_ Nó gầm lên._ Nói nhiều vậu má. Thôi để khi nào cả lớp đến đầy đủ thì tao sẽ thông báo. Ok? Giờ tao phắn đây. Bye bye. _ Nó nói một lèo rồi đi ra ngoài.
- Cái con này! _ Chị cả cốc đầu chị ba.
- Tại chị mà bọn mình không còn gì đề bàn tán đó! _ Em út lên tiếng. - Só rì mừ. _ Chị ba thì ôm đầu.
Đến giờ vào lớp, đàn con nhao nhao lên đòi mẹ ...thông báo.
- Lớp trưởng, lớp trưởng, có gì thế? _ Lê Tuấn Huy hỏi nó.
- Thằng kia, ngồi xuống xem nào? _ Huy bị đẩy ra bởi bàn tay của Hoàng Tuấn Khang. _ Lớp phó kỉ luật nhưng lại là một đứa tăng động, chyên đội sổ của lớp.
- Ui da, Khang Minh! Mày dẫm vào chân tao rồi!  _ Vũ Phương Linh, dân thường nhưng lại như bà chúa của lớp.
- X... Xin lỗi.
" Rầm" _Mặt bàn giáo viên đã bị mẻ một góc vì cú gõ thước ngàn tấn có thể lấy mạng một đứa của nó.
- Bộ mồm bọn mày là mỏ vịt hay sao vậy? Nói liên hồi à. Xân xi xân xi. Tin tao táng mỗi đứa 1 phát cho chầu trời không? _ Nó giảng đạo cho mấy đứa con thân thương của mình.
- Thôi, thôi, dùng năng lượng ấy để thông báo đi này. _ Đây là Lê Nhật Minh, lóp phó học tập của cái trại tâm thần này.
- Ờ. E hèm, nghe đây mấy đứa! Nhà trường tổ chức cái gì gì đó nhân dịp gì gì đó. Nói chung chung là ta sẽ đi cắm trại nhoa! _ Nó thông báo một cách nhanh gọn lẹ.
- Ồ dê!!!
- À, bọn mày nhớ mang theo thuốc chống côn trùng nha! _ Nó dặn thêm.
- Ô kê!
...
- Ê Hân! _ Phương Linh - lớp phó lao động, khẽ đập vào vai nó.
- Cái chi mô?
- Con Thảo Nguyên đâu rồi?
- Ờ ha! Thảo nào tao thấy thiếu thiếu!
- À, con Nguyên nó đi bốc shit... À nhầm... Nó đi khám răng rồi. _ Quỳnh Anh vừa chơi game vừa nói.
- Thế à?
- Vậy mày hỏi làm gì?
- Tại có anh nào tìm nó ý!
- Hả??? _ Nó, Quỳnh Anh, Tiểu Linh và Anh Thư cùng lúc hét lên.
- Anh ấy tên là gì? Học lớp mấy? Trường khác hả?
- Từ từ nào. Ờm... Anh ấy là Trần Khánh Kiệt, học lớp 10 trường THPT ABC á.
- Woa! Chị hai ghê ghê à nha. _ Tiểu Linh nói.
- Nào chị em ta cùng đi xem chàng trai này như thế nào mà đã lọt vào mắt xanh Thảo Nguyên.
- Yes sir!!!
- Haiz, đúng là công việc của những người rảnh.
- Mày cũng rảnh mừ. _ Nhật Minh ngồi xuống cạnh nó.
- Rảnh cái đầu mày... Mày không thấy tao còn một đống thứ phải làm à?
- Thì mày đi chơi đi, tao làm hộ cho.
- Thật á? _ Nó quay sang nhìn hắn với ánh mắt lung linh, lóng lánh, lồng lộn.
- Ừ. _ Hắn phô cái bộ mặt "Anh sẽ hi sinh vì chú".
- Mày sẽ làm thế chỉ để tao đi chơi ư?
- Đúng. _ Đang đắm chìm trong ánh hào quang của "Người biết hi sinh vì tình bạn"
- Mày đúng là một... _ Nó ngắt một lúc. _ Thằng điên.
"Bốp" _ Một cú đập vào đầu khiến hắn bừng tỉnh khỏi chiến mộng tưởng.
- Gì vậy má?
- Mày là lớp phó học tập chứ có phải là lớp trưởng đâu. Còn tỏ vẻ ta cao lắm hả? Xích ra để tao làm việc. _ Nó đuổi hắn đi một cách vô tâm.

Cậu và tớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ