Chương 61

1.9K 22 0
                                    


"Em không..." Câu từ chối nghẹn trong cổ họng, Phù Hiểu không sao thốt nên lời, cô rũ mắt xuống, "Thế thì anh thuyết phục mẹ anh đi."

"Yên tâm, sẽ không lâu lắm đâu." Đường Học Chính cam đoan với cô, "Em đi ngủ đi, anh chờ em khóa cửa rồi sẽ đi."

Phù Hiểu siết chặt nắm tay, ngắm trộm anh từ đầu đến chân một lần, khi đã chắc chắn là anh không bị thương ở đâu cả, cô mới nói một cách miễn cưỡng: "Vậy anh... đi đường cẩn thận nhé."

"Ừ." Đường Học Chính muốn hỏi cô có nhớ anh không song lại thấy hiện tại mình không có tư cách đó, bởi vì điều làm cô khổ sở có liên quan đến anh. Không thể bảo cô mở cửa cho anh ôm một cái, hôn một cái, anh có nén xuống nội tâm đang cuộn trào, nói với giọng khàn khàn. "Vào nhà đi."

Phù Hiểu cúi đầu, khẽ gật đầu, chậm rãi đóng cửa lại, một tiếng "lách cách" vang lên - cô khóa cửa rồi.

Cô nín thở, lắng nghe những bước chân bên ngoài cánh cửa này.

Chỉ có điều: bên ngoài không có động tĩnh gì cả, cứ như là không có ai ngoài đó vậy.

Cô tì người lên cửa, im ắng đến mức cô như nghe được cả tiếng tim mình đang đập.

Rất lâu, rất lâu sau đó, cô vẫn không nghe được một tiếng động nhỏ nào. Cô bặm môi, bắt đầu nghĩ miên man: Là anh đi rồi? Hay là anh bị thương nên ngất xỉu rồi? Ngay khi cô gần như không kiềm chế nổi mình mà mở cửa ra thì: cuối cùng tiếng bước chân cũng vang lên ngoài kia. Trái tim cô như bị ai thít lấy, cô cũng không biết là mình đang thấy nhẹ nhõm hay đang thấy nặng nề hơn nữa.

Không kìm lòng nổi, cô khẽ, rất khẽ hé cửa ra, qua khe hẹp ấy, cô có thể trông theo bóng lưng anh khi anh rời đi. Trong bất giác, cô cắn môi dưới.

Sự cảnh giác có được do nhiều năm rèn rũa giúp Đường Học Chính biết: cô đang nhìn trộm anh, nhưng anh không quay đầu lại, cũng không chịu nhận là anh vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vào thời điểm cô dứt khoát rời bỏ anh mà đi, chết tiệt là nhiệm vụ anh chấp hành đang trong giai đoạn mấu chốt, anh không thể không tham gia, khiến anh hết lo cho cô lại phiền lòng không biết phải làm sao mới tốt.

Anh cười khổ một tiếng, ai có thể biết chứ, anh - đường đường đại thiếu gia của nhà họ Đường... lại luôn lo được lo mất khi gặp chuyện liên quan đến cô bé nhà mình.

Đường Học Chính quay về Bắc Kinh, nghỉ ngơi một lát rồi đến một thẩm mĩ viện cao cấp tìm mẹ, tuần nào mẹ anh cũng đến đây tập Yoga. Nhưng anh không ngờ Tiêu Thiển Thiển cũng có mặt ở đây.

"Thiển Thiển, cả huấn luyện viên cũng phải khen động tác của con, hôm nào cô phải bái con làm sư phụ mới được." Đường phu nhân đã thay quần áo xong và đang từ phòng thay đồ đi ra. Vừa đi, bà vừa cười, chuyện rôm rả với cô gái cao ráo, xinh đẹp đi cùng.

"Con chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi, cô à, hơi của cô rất dài, con tập theo mãi mà chả bằng được." Tiêu Thiển Thiển cười đáp lời.

Thấy hai người nói nói cười cười đi đến, Đường Học Chính đang ngồi vắt chéo chân, hút thuốc ở phòng nghỉ híp mắt lại và gạt tàn thuốc.

"A Chính, lần làm nhiệm vụ này thế nào? Có bị thương ở đâu không? Mặt anh sao thế này?" Tự dưng được một lần ông con trai yêu chạy đi tìm mẹ, đương nhiên là Đường phu nhân rất vui. Bà kéo tay anh, nhìn trái nhìn phải, thấy trên mặt anh có vết cắt thì kinh ngạc thốt lên.

"Không có gì. Nào, mẹ, hai mẹ con mình đi ăn thôi."

"Tốt, đi thôi, Thiển Thiển, chúng ta ăn cho cậu chàng rỗng túi luôn." Đường phu nhân cười dài, quay lại gọi.

"Cô, con không đi đâu." Tiêu Thiển Thiển mỉm cười chối khéo.

"Con nói gì vậy, A Chính nhà cô không keo kiệt đến mức đó đâu, thêm con nữa cậu chàng vẫn mời tốt." Đường phu nhân nháy mắt với con trai, ý bảo anh nói gì đó.

Vì là mẹ anh yêu cầu nên Đường Học Chính tỏ thái độ rất hợp tác, "Nếu đã gặp thì cùng dùng bữa luôn."

Tiêu Thiển Thiển cười lạnh, "Chỉ sợ tâm trạng của Đường đại thiếu gia ngài lúc tốt lúc không."

"Đúng rồi, lần trước anh chọc tức Thiển Thiển, người ta còn chưa nguôi giận đâu đấy. Chiều nay anh đi với Thiển Thiển đi, xem con bé thích gì thì mua tặng con bé, coi như quà tạ lỗi." Nhân cơ hội này, Đường phu nhân dặn con.

Đường Học Chính cười cười, "Được, không thành vấn đề."

Một tia kinh hỉ thoáng lóe lên trong mắt Tiêu Thiển Thiển, cơn tức của cô nàng chả bay đến chốn nào rồi.

Trong bữa ăn, khi Tiêu Thiển Thiển tạm rời bàn, Đường Học Chính bảo với mẹ: "Mẹ, con chiều ý mẹ một lần thì mẹ cũng phải chiều ý con một lần."

"Mẹ đã bao giờ không chiều ý anh nào?" Đường phu nhân nhấp một ngụm vang đỏ, chợt bà đính chính lại một cách cảnh giác, "Trừ chuyện Phù Hiểu ra."

"Được, không nhắc đến cô ấy, mẹ nhớ là mẹ đã nhận lời con rồi đấy nhá. Tối nay hai mẹ con mình nói chuyện sau."

Thấy anh chàng đồng ý đến là dứt khoát, Đường phu nhân cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý luôn.

Cơm nước xong xuôi, Đường phu nhân nói là còn có việc nên đi trước, Đường Học Chính vắt chéo cặp chân dài, ngả người ra sau, tựa vào ghế lưng ghế, nói: "Tiêu đại tiểu thư, cô thích đồ chơi gì nào?"

"Hừ, anh đang dỗ trẻ con đấy hả, nếu anh muốn xin lỗi thì đi chỗ này với tôi."

Đường Học Chính cười cười tỏ vẻ thế cũng được.

Nửa giờ sau, hai người vào một quán bida trong một trung tâm thương mại. Quán này là khuê mật của Tiêu Thiển Thiển mở, kiến trúc bên trong quán mềm mại, nhã nhặn, thanh u rất con gái. Trong sảnh lớn của quán có khoảng bảy, tám bàn bida, vì là ban ngày nên chỉ có hai bàn là có mấy người khách đang chơi.

Tiêu Thiển Thiển cong môi cười với Đường Học Chính, nói: "Ai thèm quà anh tặng, đánh với tôi một ván bida coi như anh đã tạ lỗi với tôi rồi."

Đường Học Chính nhíu mày, đút hai tay vào túi, dẫn cô nàng vào quán.

Một cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục nhân viên tiến đến đón họ, hỏi hai người họ có cần nhân viên phục vụ hướng dẫn chơi không. Chợt, giọng bà chủ quán truyền đến từ sau lưng cô nàng: "Nếu hai người họ gọi nhân viên phục vụ đến hướng dẫn chơi thì là họ đến đá quán tôi đó."

Cô nhân viên xinh đẹp đi xuống, một cô gái trẻ tuổi, cao gầy, vận bộ đồ thể thao mỉm cười, ra đón họ. Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, "Nhất định anh là "Đường thiếu," tôi nghe danh anh đã lâu, tôi là Ninh Ninh."

Nhìn thẳng vào khuôn mặt dù đã trang điểm tỉ mỉ cũng không che được vẻ nhợt nhạt, Đường Học Chính chỉ gật đầu, không thèm đáp lời.

"Tìm cho tụi tớ một bàn yên tĩnh vào nhé, lâu rồi tớ không tới chỗ cậu thư giãn." Tiêu Thiển Thiển nói.

Ninh Ninh gật đầu, tự mình dẫn bọn họ vào bàn bida trong cùng phía bên tay phải, bức tường cạnh đó có treo một bể cá cảnh, không gian sáng sủa, tươi vui.

"Cậu không bận gì thì ở đây chơi với tụi tớ mấy ván nha." Tiêu Thiển Thiển nói, "Lâu rồi tớ không gặp cậu."

"Tớ chỉ sợ tớ sẽ chói sáng quá thôi." Ninh Ninh cười nói bóng.

Tiêu Thiển Thiển liếc anh chàng đứng cạnh mình một cái, "Yên tâm đi, với người nào đó thì càng nhiều người đẹp càng tốt."

Thế là Ninh Ninh ở lại, Tiêu Thiển Thiển để cô nàng đọ với Đường Học Chính ván đầu tiên. Đường Học Chính cũng lâu rồi không chơi bida, hơn nữa hôm nay anh có phần bồn chồn, bắn vài phát bóng mà chưa có trái bida nào lọt lỗ. Ninh Ninh có phần do dự nói: "Đường thiếu, hay chúng ta tập đánh trước đã nhé? Tuy hôm nào tôi cũng ở đây nhưng lâu rồi không chơi, cũng có hơi cứng tay."

Tiêu Thiển Thiển đang đứng cạnh đó đùa cá cảnh liếc họ một cái, "Cứ mặc kệ anh ta, anh ta chơi giỏi lắm. Hồi trước, anh ta mà chơi là chẳng ai trong tụi tớ chạm được vào bóng."

Đường Học Chính châm một điếu thuốc, "Cô chơi đi."

Phù Hiểu, Em Là Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ