"Qúa thơm." Duy Kì lại tiếp tục khen, vừa nói xong lại 'răng rắc, răng rắc' tiếp tục xử lý quả đào.
"Chú, cái này còn chưa rửa mà, sao không đợi ba con rữa xong hãy ăn." Duy Nhược Hề nhìn chú mình định lấy tiếp một trái nữa vội vàng nói. Cho dù trái đào này rất sạch và không bị ô nhiễm nhưng mà trên quả còn lông nha, rửa sạch rồi mới ăn được chứ.
Duy Kì ha ha cười nói:"Mỗi ngày trong quân đội toàn uống dịch dinh dưỡng rất khó chịu rồi. Lâu thật lâu mới được ăn tái cây ngon như vầy nên chú phải tranh thủ ăn nhiều một chút, không đợi ba con được."
"Chú, trong quân đội thì như thế nào?" Duy Hạo ngồi phía sau Duy Nhược Hề đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trên mặt Duy Hạo mang theo vẻ tò mò cùng hứng thú.
Hứng thú? Duy Nhược Hề ngây ngẩn cả người, không lẽ Tiểu Hạo muốn gia nhập vào quân đội làm quân nhân sao?
"Như thế nào? Tiểu Hạo cảm thấy hứng thú với quân đội sao?" Duy Kì cười nhìn Duy Hạo, "Làm quân nhân không phải chuyện đùa, lúc nào cũng có khả năng chết trên chiến trường."
"Cũng có lúc phải nhìn thấy chiến hữu thân thiết của mình hy sinh ngay trước mặt mình." Trong thanh âm của Duy Kì mang theo chút thản nhiên cùng bi thương.
Không khí mang theo chút sầu bi làm cho mọi người đều trở nên trầm mặc.
"Xong rồi đây, trái đào rửa xong rồi đây, mọi người cùng tới ăn nào." Giọng nói của Duy ba phá vỡ không khí đột nhiên trầm mặc của mọi người.
"Lại ăn đào thôi, mấy trái đào này thật là ngon, đáng tiếc không thể mang trở về quân đội." Duy Kì có chút tiếc nuối nói.
Tiệc mừng thọ của Duy Mạnh Hạnh được tổ chức tại nhà, bởi vì Duy Lam Anh không có đi đặc nhà hàng cho nên thuê người đến nhà chuẩn bị.
Sân của Duy gia rất lớn hơn nữa thân hữu cũng không có nhiều lắm, đại khái chỉ mời trên dưới một trăm người bởi vậy cũng không có phiền toái lắm.
Trang trí yến tiệc đều là cả nhà Duy Nhược Hề cùng Duy Kì làm, thảm được trải từ ngoài vào đến cửa chính, hai bên thảm được đặt vài cái bàn. Mỗi cái bàn như thế được phủ những tấm trải bàn màu trắng. Yến tiệc này cũng thuộc loại gia đình, rau quả được mua về rồi thuê đầu bếp đến chế biến là được.
Duy Nhược Hề cũng không tính đem một ít rau dưa còn sót lại trong không gian ra, cô sợ khiến người khác chú ý. Hơn nữa Duy Lam Anh ở một bên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cô nên Duy Nhược Hề cũng không có thời gian vào trong không gian lấy đồ.
Duy Mạnh Hạnh đem phần lớn các trái đào mà Nhược Hề mang đến toàn bộ ra đãi khách. Duy Mạnh Hạnh nói răng ông yếu rồi nên không cắn đào được, ăn một hai quả thì tốt nhưng nhiều hơn thì không thể được.
Đào bưng lên đều được ăn hết sạch, thế nhưng còn có người đến hỏi có còn không, Duy Mạnh Hạnh trả lời rằng đã hết, một ít đào này là ông vất và lắm mới tìm được.
Duy Mạnh Hành ngồi trên sô pha nhìn không khí náo nhiệt của đám người bên dưới trong mắt hiện lên chút mù mịt không rõ. Bởi vì trước đây ông sai lầm nên đánh mất thứ quý giá là tình thân nhưng hiện tại con cháu đã tha thứ cho ông, ông liền cảm thấy thật tốt. Duy Mạnh Hạnh cảm thấy ông không còn gì tiếc nuối nữa, trừ bỏ có chút lo lắng cho con trai út là Duy Kì ở quân đội thường đối mặt với nguy hiểm thì ông đã yên tâm mà dưỡng lão rồi.
YOU ARE READING
Mặc Trạc
Ngẫu nhiênTác giả: Bồ Đào Hảo Toan Thể loại: Khoa Huyễn, Dị Giới, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Năng Edit: Mộc Trà Văn án: Bởi vì một lần bị cướp đánh, Duy Nhược Hề mang theo một vòng tay chuyển kiếp đến địa cầu của 1000 năm sau, bởi vì thế giới tương lai đất...