Chương 73: Tranh đấu lẫn nhau

1.3K 32 0
                                    


  Editor: trang bubble ^^

"Không sao, tất cả không phải còn có em. Như Tuyết chỉ là một lúc hồ đồ, anh em sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, rửa mặt, tỉnh táo lại. Phải biết, anh lại là người tình trong mộng trong lòng bao nhiêu người, một kẻ mặt trắng nhỏ tính là cái gì." Tĩnh Xu trực tiếp đẩy Lý Kính Đào đi rửa mặt, quả nhiên sau khi Lý Kính Đào rửa sạch cả người nhanh nhẹn hơn nhiều.

"Anh, em nhớ được một trong những người giám hộ của Như Tuyết chính là cô, trước mắt Lý Bách Niên đó và Như Tuyết không có bất kỳ quan hệ gì, không bằng để cho cô ra mặt, đón Như Tuyết đến chỗ cô ở. Anh cũng biết cho tới nay Lý Bách Niên cũng có thái độ đối với người của nhà họ Lý chúng ta, có một người như thế ở đấy, đương nhiên Như Tuyết bị những người đó mê hoặc. Đợi đến lúc ở bên cạnh cô, cậu ấy có thể sống chung lâu ngày với anh, dĩ nhiên là Như Tuyết có thể hiểu khổ tâm của anh rồi."

"Chuyển đến chỗ mẹ?! Sao anh không nghĩ tới chuyện này, vẫn là Tĩnh Xu em thông minh. Anh sẽ nói chuyện này với mẹ. Như Tuyết là người nhà họ Lý, theo tình theo lý cũng không nên ở trong nhà một người ngoài." Lý Kính Đào nghĩ đến trước đó Như Tuyết lại ở dưới sự ngầm cho phép của Lý Bách Niên đến ở trong cái gọi là nhà bạn, bây giờ nhìn lại người bạn kia chắc là Lục Sinh, "Phải đó, anh nói với cô sớm chút. Đúng rồi, không nên để cho cô biết suy nghĩ của anh. Anh cũng biết rõ tính tình của cô, nếu chuyện ầm ĩ lên thật sự có thể hỏng bét." Tĩnh Xu sợ Lý Kính Đào xúc động, cố ý dặn dò Kính Đào bên cạnh.

"Anh biết rõ, hôm nay thật là làm phiền Tĩnh Xu em. Anh có em gái tốt như em thật là hạnh phúc. Chuyện ngày hôm nay, em nhất định phải giúp anh giữ bí mật." Kính Đào vừa nói xong bèn đi ra khỏi phòng, cũng xuống lầu mở miệng dặn dò về phía bảo mẫu bên cạnh. "Thiếu gia, cậu yên tâm tôi sẽ không nói." Thân là bảo mẫu, cô cũng không muốn nhiều chuyện, nhất là tính tình như Lý Ngọc Nhu, nếu nói ra chuyện này nhất định sẽ không tha thứ.

"Vậy anh, em đi trước. Anh cố gắng chú ý giữ gìn sức khỏe thân thể, tuyệt đối không được uống rượu bừa bãi nữa." Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, Tĩnh Xu lại dặn dò Lý Kính Đào mấy câu, mới rời khỏi nhà họ Lý.

"Cái gì? Để đồ đê tiện đó chuyển đến chỗ mẹ, có phải là con điên rồi hay không? Không phải là con không biết thái độ của mẹ đối với đồ đê tiện đó chứ? Hôm nay con đúng là kỳ quái. Gần đây không phải là con không quan tâm chuyện trong nhà, sao hôm nay lại chủ động nhắc tới việc này?" Lý Ngọc Nhu mới vừa về nhà thì nghe được con trai út nói ra chuyện này. Khi nghe đến tên đồ đê tiện Lý Như Tuyết kia, Lý Ngọc Nhu liền giận dễ sợ. Đây là nhà của mình, làm cái gì phải cho người chướng mắt đó dọn vào.

Người yêu bị mẹ mình nói thành đồ đê tiện, Lý Kính Đào cố nén kích động, dùng sức nắm chặt nắm tay, hít sâu mấy lần, mới để cho mình có thể tạm thời bình tĩnh lại, không muốn giằng co với mẹ.

"Mẹ, con cũng là suy nghĩ vì cái nhà này của chúng ta. Trên di chúc của ông ngoại, người giám hộ của Như Tuyết là mẹ và dì út, nếu như chúng ta không chủ động, không phải sẽ được lợi cho dì út. Mẹ cũng biết rõ dì út là người như thế nào, quan hệ của dì và mẹ luôn luôn không hòa thuận." Kính Đào cũng không phải là một người hồ đồ, đối với việc thuyết phục mẹ như thế nào là có phương pháp thay đổi của mình. Quả nhiên, Lý Ngọc Nhu nghe được lời của con, cau mày, tới lúc này không ngờ mình vì khoản di sản kia lại tạm thời chứa chấp cái đồ đê tiện đó.

---

"Hạo Đình, mới vừa rồi lúc em đi ra ngoài, anh và Tử Tô nói cái gì? Em thấy hai người cũng vô cùng thần bí." Nhìn máy bay dần dần mất hẳn ở trong tầm mắt, đôi mắt Mạn Dao đỏ bừng, ở trên đường trở về im lặng thật lâu, mới mở miệng nói. Tử Tô vẫn đi như vậy, nửa tháng sau lần gặp mặt đó, Tử Tô ngồi lên máy bay đến nước Mỹ.

"Cô ấy thật sự là bạn tốt của em. Sau này nếu như em nhớ cô ấy, có thể đến nước Mĩ thăm cô ấy. Nếu cô ấy thấy em sưng đỏ mắt, sẽ cười nhạo em." Hạo Đình nghĩ tới lúc mới vừa rồi ở phòng ăn, lời Lâm Tử Tô dặn dò mình, lại nói đây cũng là lần tiếp xúc gần nhất của anh và Lâm Tử Tô. Thời gian trước, anh cũng từng tới nhà của đối phương mấy lần, nhưng chỉ là nhìn xa xa, hoặc là giao tiếp bắt chuyện một chút. Có điều từ trong miệng Mạn Dao biết đây là bạn tốt nhất của cô đời này, cũng không để những việc này ở trong lòng. Nhưng bây giờ nghe Lâm Tử Tô dặn dò, Trương Hạo Đình rất may mắn Mạn Dao có một người bạn tốt thật lòng vì cô như vậy. Trước kia, cho rằng mình hiểu Mạn Dao rất rõ, nhưng ở trong miệng Lâm Tử Tô lại biết rất nhiều chuyện mà mình không biết.

"Cô ấy đúng là bạn tốt của em, anh và cô ấy đều là người quan trọng nhất của em đời này. Lúc em mới vừa đến nơi này, người đầu tiên biết chính là Tử Tô. Khi đó cô ấy là người rất lạnh nhạt, không có mấy người dám đến gần cô ấy. Lúc đầu em cũng hơi sợ, đây là quyết định may mắn nhất mà em làm được, mang theo một chai sữa tươi tới trường học......"

Lúc này rất muốn chia sẻ quá khứ trải qua với những người khác, mà Trương Hạo Đình cũng là một người lắng nghe đạt tiêu chuẩn, ở nơi đó rất kiên nhẫn lắng nghe chuyện trước khi bọn họ chưa quen biết.

(Hoàn) Nữ Phụ Báo ThùNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ