Harry và Snape dựng nhà ở dưới chân núi. Ngày xuân, bọn họ cùng nhau tản bộ trong rừng trúc rậm rạp trên núi. Harry lơ đãng nhìn quanh, phát hiện một dóng trúc lấp lánh tỏa sáng. Ảnh cảm thấy kì lạ, bèn bổ đôi cây trúc ra nhìn, thấy bên trong là một đứa bé con đang yên lặng ngủ say.
Harry thích trẻ con lắm, bèn tỏ ý muốn đưa nó về nuôi nấng. Thế là bon họ mang đứa bé này về nhà.
Dưới sự chăm bẵm chu đáo của đôi chồng- chồng Harry và Snape, đứa bé ngày một lớn dần, nó lớn nhanh như thổi, giống như búp măng lớn lên thành cây trúc vậy. Sau gần ba mươi tháng ròng rã, đứa bé kia đã lớn lên thành một… … ông cụ già.
Chuẩn luôn í. Một ông cụ già gày gò cau lêu nghêu luôn mỉm cười hiền hậu có bộ râu tóc trắng như cước.
Harry: “… … … …”
Snape: “… … … …”
Harry: “… … … …”
Snape: “… … … …”
…
Harry- vẫn còn là một thanh niên trai tráng, và Snape- tuổi còn chưa với tới đầu bốn, trợn trừng mắt ngó bộ râu bạc trắng dài ngoẵng của “đứa con nuôi” đang mút kẹo que.
Harry điên cuồng hét lên: ” Tại sao trong truyện cổ tích thì người ta được nuôi một cô thiếu nữ xinh đẹp còn chúng ta lại vớ phải một ông cụ già khụ khú đế mặt đầy nếp nhăn là sao là sao là sao là tại làm saooooooooooo! ! ! ? ?”
Dù có là Snape độc mồm độc miệng nổi tiếng đi chăng nữa thì giờ phút này cũng không biết phải nói gì, giống như là đang nhìn thấy cái gì thê thảm lắm lắm vậy đó, y quay đầu, tự nhủ với lòng mình rằng, phong độ, giữ phong độ, phải thật bình tĩnh.
Tuy thế nhưng Harry và Snape vẫn chăm nom cho đứa trẻ ấy. . . Không, ông cụ kia, trước sau như một. Được rồi, thực ra thì cũng chẳng có gì cần bọ họ chăm nom cả, hết thảy từ ăn, mặc, ở, cho đến đi lại đều giao cho gia tinh làm. Đồng thời, ông cụ càng lớn càng già nua, thậm chí mái tóc dài cùng bộ râu bạc phơ của ông còn có thể phản chiếu cả ánh trăng, khiến cho căn phòng luôn ngập trong ánh sáng, dù có là trong đêm tối om đi chăng nữa. Snape mời người bạn chí cốt của mình là Lucius • Malfoy đến để đặt tên cho đứa nhỏ này. . . Không, ông cụ kia. Đối với một Malfoy luôn yêu cầu hết thảy mọi chuyện đều phải “Mỹ lệ” nên chẳng có gì ngạc nhiên khi Lucius đề nghị với y nên đặt tên là “Kaguya Hime”.
“Tên giống như nàng thơ vậy —— tuy rằng thằng bé không được đẹp như nàng thơ cho lắm.” Lucius vuốt ve đầu trượng rắn, dùng điệu vịnh than chỉ mình hắn mới có mà rằng, “Ý là, dù cho màn đêm có buông thì em cũng vẫn sáng rạng ngời chói lóa.”
Snape không nói chữ nào, chỉ giơ chân đạp một cước sút bay Lucius vào trong lò sưởi, làm cho con chim công đỏm dáng này ngã lăn quay đơ ra đất, hôn lên sàn lâu đài Malfoy một cái rõ kêu.
Cuối cùng đôi chồng- chồng này đặt tên cho ông cụ là Albus • Dumbledore.
Câu chuyện cổ tích về Kaguya Him. . . Chết nhầm, về cụ Dumbledore được một truyền mười, mười truyền một trăm, càng truyền càng xa, thậm chí còn lan ra cả nước ngoài. Khắp nơi ai ai cũng đều ngạc nhiên về ông cụ già tuổi tuy cao nhưng vẫn chập chập cheng cheng này, rất nhiều người hâm mộ danh tiếng bèn kéo đến thăm.