Viêm Triệt chính là vị Ám Hệ Ma Pháp Sư gì đó mà Mặc Trường Ca nói tới, nghĩ lại tới việc lúc nào Mặc Trường Ca cũng cho Vân Phong cảm giác thấy quen quen, giờ thì đã hiểu tại sao, giữa hắn và Viêm Triệt có điểm gì đó giống nhau.
“Tên lưu manh, ngươi quen hắn à?” Mặc Trường Ca nhướn mày, tới cạnh Viêm Triệt, Viêm Triệt giật nhẹ khóe miệng, “Quen, ai mà không biết tên nhân yêu kia chứ.”
Sắc mặt Khúc Lam Y âm trầm, “Đồ ẻo lả, ngươi bớt nói vài câu không ai bảo ngươi câm đâu.”
“Tiểu Đào Hoa, người nhờ ta cứu không lẽ có liên quan tới hắn? Nếu như liên quan tới hắn thì ta không đồng ý đâu.” Viêm Triệt nghiêng đầu nháy mắt với Mặc Trường Ca, Mặc Trường Ca cười ha ha, chỉ một ngón tay về phía giường, “Ngươi biết tính của ta mà, cho dù người này có liên quan tới hắn ta cũng chẳng quan tâm làm gì, là nàng cơ.”
Viêm Triệt nhìn theo ngón tay của Mặc Trường Ca, thấy Hạ Thanh đang mặt mày trắng bệt nằm trên giường, gương mặt cợt nhã đột nhiên nghiêm túc, điều đó làm Mặc Trường Ca thoáng giật mình, “Là tiểu nha đầu này?” Lông mày Viêm Triệt nhíu chặt lại thành một đường, lướt nhanh người về phía giường, Tiểu Hỏa thấy Viêm Triệt bước tới, gầm nhẹ lên một tiếng sói, Viêm Triệt lạnh mặt, “Tránh ra.”
Vân Phong bảo Tiểu Hỏa tránh ra, lúc này hắn mới đứng dậy, Viêm Triệt quan sát cẩn thận một hồi, mặt mày nghiêm túc, Mặc Trường Ca bước tới, vô cùng kinh ngạc, “Ngươi biết tiểu cô nương này? Lưu manh, không lẽ ngươi muốn chuyển sang ý định trâu già gặm cỏ non rồi hả?”
Viêm Triệt không thèm đính chính lại lời nhạo báng của Mặc Trường Ca, Linh đứng cạnh nói, “Viêm thiếu gia, ngươi có cách không?”
Viêm Triệt trầm mặc một hồi, mở miệng nói, “Tất cả mọi người ra ngoài hết đi.”
“Cái gì?” Tiểu Hỏa lập tức rống lên, ngũ quan khả ái dữ tợn, Vân Phong cũng khẽ cau mày tỏ vẻ không đồng ý, đi ra ngoài hết? Để mỗi hắn ở lại với Thanh Thanh?
“Không được.” Vân Phong nói, nàng không thể để một mình Viêm Triệt ở lại đây được, giờ Hạ Thanh không thể chống lại được bất kỳ biến cố nào, hơn nữa nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng tên Viêm Triệt này.
“Không được?” Viêm Triệt nhìn Vân Phong, cười nhạt, đôi mắt của nàng lập tức âm lãnh, “Không sai, không được.”
Mặc Trường Ca bất đắc dĩ lắc đầu, “Vân Phong, tính của hắn hơi kỳ, đã đồng ý giúp đỡ là sẽ không làm mấy hành động gì khác đâu, nàng có thể yên tâm.”
“Ta không phải không tin tưởng hắn, ta chỉ không muốn Hạ Thanh lại xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn.” Vân Phong nhìn sang Mặc Trường Ca, Linh nói, “Nếu đã như vậy, Viêm thiếu gia hãy chỉ định một người ở lại đây, Vân Tiểu Thư có thể yên tâm.”
Viêm Triệt bật cười, “Có thể, vậy thì… ngươi đi.” Viêm Triệt chỉ tay về phía trước, mọi người quét mắt nhìn sang, người mà Viêm Triệt chỉ chính là Khúc Lam Y đang mặt mày đen thui đứng ở xa, Khúc Lam Y thấy hắn chỉ mình, cười lạnh, “Được thôi, muốn cũng không được nữa là.”