nhưng người ta gọi cho Taehyung bạc xỉu.

1.6K 196 46
                                    

Taehyung lại ngẩn ngơ ngồi trên một băng ghế đá trước cửa tiệm cà phê Algone. Đã là tháng thứ ba cậu liên tục làm vậy. Cứ bảy giờ sáng, Taehyung lại khoác áo mũ tới đây đợi.

"Mình đang làm gì ấy nhỉ?", chính cậu cũng tự hỏi.

Taehyung nghĩ mình đang tìm kiếm một điều gì đó, nhưng không thể hình dung ra. Taehyung cũng chưa từng bước vào Algone: Cậu không biết uống cà phê. Nó đắng lắm, và khi uống vào Taehyung sẽ bị khô cổ họng, cậu không thích thế chút nào. Nhưng Taehyung suốt mấy tháng vẫn chỉ một mực ngồi trước cửa Algone- tiệm cà phê nhỏ nhưng ngon nhất phố. Có đông người tới đây, nhưng không nhiều người ngồi lại. Đó là điều Taehyung nghĩ là khá lạ lùng, vì rõ ràng là Algone được bài trí rất thích mắt. Cứ nhìn những cơn sóng màu nâu nhiều sắc độ đan với nhau ở một góc tường cậu nhìn được qua cửa kính kìa. Taehyung nghĩ trên tường vẽ theo màu của một cốc bạc xỉu nóng. Trong cái góc nhỏ hẹp ấy, có duy nhất một bộ bàn ghế đơn bằng gỗ sơn trắng, trong khi các bộ bàn ghế khác có màu be. Bộ bàn ghế ấy trắng như áo và mũ của Taehyung, cậu dám chắc là nó y hệt màu quần áo của cậu. Bằng một lẽ nào đó, Taehyung nghĩ đấy là chỗ của riêng mình; cơ mà Taehyung lại chẳng bao giờ hứng thú với cà phê, xin nhớ thay, nên chắc đó không phải nguyên do cậu cứ đến đây hoài đâu.

Sáng hôm nay trời rất đẹp, Taehyung phải thừa nhận. Tiết trời đầu xuân luôn là lí tưởng để ra ngoài: chẳng nhiều gió lạnh và tuyết không trắng trời. Với tấm áo và cái mũ mỏng tang mà cậu đang mang đây, Taehyung tha thiết biết ơn thời tiết những ngày này. Trông khí không trong, vì ở đây đậm mùi cà phê của Algone. Hôm nay, Taehyung ngồi ở bên này đường mà vẫn nghe được vị thảo mộc khá đậm bay ra từ cửa tiêm cà phê nọ.

Taehyung không rành về cái thức uống này, nên ban đầu cậu tưởng cái quán nhỏ đó kì lạ lắm. Có đôi khi cậu thấy mùi đất ẩm, quái lạ thay có phải đang mùa mưa đâu? Rồi có hôm Taehyung ngửi thấy mùi mạch nha- cái này còn hiểu được vì cậu nghĩ Algone có thể bán cả ngũ cốc rang và bánh nướng. Nhưng không, cậu không thể nào đoán ra tại sao lại có mùi của những củ khoai tây bay ra từ đấy. Ngồi ở đấy khiến Taehyung thấy mình như đứng trước một nông trại vui nhộn, xét theo những mùi hương của hạt cà phê được rang và những phần hàng rào trang trí mặt tiền của Algone, rồi thì hoa lá và cành lúa cành bông ở trên các kệ để sách cậu thấy được khi ngồi từ ngoài nhìn vào.

Taehyung nghĩ đến đây vẫn thấy thiêu thiếu. Và bỗng cậu nghĩ đến nông trại của một người bà con sống cách cậu ba giờ xe chạy. Đó là một nông trại nuôi bò sữa, ở đó có rơm và cỏ xanh. Cỏ xanh, cỏ xanh... Taehyung nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nhớ được mùi của nó. Cậu nhắm mắt lại và thử lần trong quá khứ, ôi cái mùi cỏ, nó trôi tuột đi đâu mất rồi.

Có lẽ Taehyung sẽ ngồi đó tới hết ngày để nhớ lại mất. Mùi bụi bắt đầu dấy lên và nó khiến cậu càng khó tập trung hơn. Lồng ngực Taehyung căng ra và cậu bắt đầu đổ mồ hôi. Cỏ xanh có mùi thế nào? Có đặc quánh như bột màu hay khét tựa cà phê cháy không? Hay nó ngọt như đường? Hay khi ngửi nó vào là mùi nồng của thảo dược sẽ tràn khắp buồng phổi? Taehyung hết nắm chặt hai tay rồi lại duỗi ra. Hình như nắng lên, vì cậu thấy bức bối thật sự, nhất là khi bụi dâng lên chẳng biết từ đâu thế này. Đáng ra trước khi được đặt vào hòm cậu phải xin thêm một cái khẩu trang. Không thể xoay xở trong cái thế giới đầy bụi li ti thế này được!

Một cốc cà phê | Taejin/Jintae Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ