Sáng sớm tinh mơ khi mà con gà trống đã cất tiếng gáy ò ó o của mình được một lúc lâu, tôi mới lò dò đi xuống nhà bếp, một tay che cái ngáp dài, một tay xách ba lô con cóc.Trên bàn ăn anh Jimin đã mũ áo chỉnh tề, đang nhàn nhã nhai nốt cọng mì tôm trong bát. Nhìn thấy tôi, anh khẽ nhăn mày nói:
- Mới sáng sớm mà làm bộ mặt gì kia? Em đã rửa mặt chưa thế?
- Vì sáng sớm nên em mới có bộ dạng này đấy. Mà em thề với anh là em đã rửa mặt trên dưới 10 lần rồi mà mí mắt nó cứ cụp xuống mới bực cơ. – Tôi dụi dụi mắt, làu bàu.
- Thôi đi, anh hãi cái màn thể thốt của em lắm rồi. Ăn sáng đi rồi còn đi học. – Anh Jimin nói rồi chỉ vào gói mỳ tôm vẫn chưa bóc vỏ bên cạnh.
- Không phải chứ, chỉ là vài động tác nho nhỏ thôi mà sao anh không pha mì luôn cho em. – Tôi dùng đũa chọc chọc vào gói mì, ai oán liếc nhìn anh Jimin.
- Chỉ là vài động tác nho nhỏ thôi sao em không tự làm. Pha mì đi rồi còn ăn, lười quá hoá đần đấy. – Anh Jimin nói rồi đứng dậy, cầm bát mì chỉ còn nước đi ra bồn rửa bát.
Tôi khẽ bĩu môi, tay bóc gói mì tôm, miệng lẩm bẩm:
- Em vốn đần rồi, có đần thêm tý nữa cũng chẳng sao.
- Nói gì thế? – Anh Jimin đang rửa bát quay phắt lại nhìn tôi, hỏi.
- Dạ, không. Em có nói gì đâu. – Tôi chơm chớp mắt, nói láo ngay tắp lự.
Anh Jimin khẽ nhíu mày một cái rồi lại quay về với cái bồn rửa bát. Hú hồn, anh Jimin ghét nhất là những người không có chí tiến thủ, để anh nghe được câu vừa rồi chắc chắn sẽ bị lườm cho đến chết. Đúng là một lão già khó tính.
Tôi nghĩ rồi nhanh tay đổ nước sôi vào bát mì.
Đang nhồm nhoàm nhai mì tôi chợt giật mình nhận ra là từ sáng đến giờ không thấy nhỏ Du đâu. Nghĩ đến đây, tôi bèn ngước mắt lên, nhìn anh Jimin hỏi:
- Ủa nhỏ Du đâu rồi anh?
- Nó sang nhà TaeHuyng để đi học rồi. – Anh Jimin đáp gọn ghẽ.
- Đi học thì đến trường chứ sang nhà tên đó làm gì, kì cục. – Tôi nhíu mày thắc mắc.
- Đừng nói là em không nhớ xe mình bị hỏng đấy nhé. Du nó sang nhà Taehuyng để đi nhờ xe, không lẽ em định bắt anh chở cả hai đứa? – Anh Jimin đi đến bên bàn ăn, cốc đầu tôi một cái rõ đau.
- À, ra vậy. – Tôi vừa xoa xoa đầu vừa gật gù.
Anh Jimin nói tôi mới nhớ ra. Vì con xe chiến mã của tôi vẫn đang ngự ở quán sửa xe nên trong nhà chỉ còn độc con châu chấu đen của anh Jimin. Còn nhỏ Du, đừng ai vội thắc mắc tại sao nó không có xe, bởi vì một sự thật vô cùng khó tin lại đang xảy ra ở đây đó là con nhỏ không biết đi xe đạp mặc dù nếu tính cả tuổi mụ thì nó đã bước sang tuổi 16.
Cũng may nhóc SeonHo đã được gửi cho ông bà nội từ đầu tuần chứ không thì lấy đâu ra xe thồ cả bốn con quỷ.
- Thế hôm nay anh chở em đi học à? – Tôi hớn hở hỏi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vkook] A Daily Love
FanfictionMình chuyển ver từ bộ: Học cách yêu thương một người - Thuyuuki. Mình chưa xin phép nhưng vì truyện quá dễ thương... Vì tình yêu Vkook. Không mang bất cứ hình thức lợi nhuận nào