Trong đầu Tô Niên Niên ầm ầm tiếng sấm một hồi lâu, cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, mệt mỏi chào hỏi Chúc Thành: "Xin chào, mình là Tô Niên Niên."
Chúc Thành rất vui vẻ tự giới thiệu, cậu ta lớn hơn Tô Niên Niên hai tuổi, nhưng lưu lại hai năm, bây giờ học lớp mười một giống Tô Niên Niên.
"Mình muốn một chiếc Black Forest, một chiếc Tiramisu, Niên Niên, cậu thích ăn gì?" Chúc Thành nhiệt tình hỏi Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên còn đang ở trong trạng thái mơ màng, thuận miệng đáp: "Giống như cậu."
Chúc Thành lập tức hiểu ý, đi đến quầy bánh ngọt, một lát sau, phục vụ bưng bánh ngọt của hai người tới.
Nhìn trước mắt tràn đầy bánh ngọt, Tô Niên Niên đang trong mộng mới tỉnh, Chúc Thành hào sảng nói: "Niên Niên, ăn nhiều một chút! Không đủ thì gọi tiếp!"
Thật đúng là đại gia, Tô Niên Niên có cảm giác khóc không ra nước mắt, cầm thìa nhỏ cam chịu đâm vào bánh ngọt.
A a a, may mà không quen biết vị đại soái ca kia, bằng không sau này gặp anh ta sẽ xấu hổ chết mất!
-----
Tạm biệt Chúc Thành, Tô Niên Niên cuối cùng cũng kết thúc lần hẹn hò đầu tiên, lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Một nửa là mệt, một nửa là no.
Sở Tố Tâm đầy mong đợi nhìn con gái bảo bối trở về, chạy tới hỏi: "Thế nào? Tiểu Thành có phải rất đáng yêu đúng không, các con có tâm sự về lý tưởng về nhân sinh hay không?"
Tô Niên Niên vuốt cái bụng tròn vo của mình, khóc không ra nước mắt: "Đáng yêu, thật sự rất đáng yêu."
Không chỉ có thể yêu mà còn có thể ăn, giải quyết toàn bộ bánh ngọt mà cô chưa ăn xong.
Thật ra ở cùng với tên mập này cũng không tệ, ít nhất có thể chỉ cần yên tâm thoải mái làm sâu gạo.
Tô Niên Niên trở mình, rầu rĩ không vui nghĩ.Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Sở Tố Tâm đảo một vòng, sau đó lấy dũng khí, chọc vào eo Tô Niên Niên.
"Niên Niên à, mẹ có chuyện muốn nói với con..." Bà nhỏ giọng gọi Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên bởi vì ăn quá no bụng, phải tốn rất nhiều sức lực mới quay người được, tò mò nhìn Sở Tố Tâm.
Sở Tố Tâm tìm từ thích hợp, thận trọng nói: "Là như vậy..."
Giảng giải khoảng mười phút, Tô Niên Niên cuối cùng cũng hiểu ý Sở Tố Tâm.
Bà cùng một chú quen biết ba bốn năm, tình cảm không tệ, chú kua đã kết hôn một lần, bây giờ đang có một người con trai 18 tuổi. Nói tóm lại, ý của Sở Tố Tâm là, bà muốn lập gia đình. Bây giờ muốn hỏi ý kiến của con gái một chút.
Tô Niên Niên trầm mặc, cười nói: "Mẹ, con ủng hộ mẹ." Cô biết mẹ vì cô mà từ bỏ rất nhiều, những năm gần đây không biết có bao nhiêu người theo đuổi Sở Tố Tâm, đều bị bà cự tuyệt, bây giờ cuối cùng cũng gặp được người thích hợp, Tô Niên Niên cũng thấy vui thay bà.
Sở Tố Tâm vui đến phát khóc, ôm chặt Tô Niên Niên: "Niên Niên..."
Bất đắc dĩ an ủi mẹ, Tô Niên Niên trở về giường của mình, nhìn chiếc bụng nhỏ của mình hơi ưu thương.
Mẹ lấy chồng là chuyện tốt, nhưng cô tuyệt đối không muốn gả đi, nghĩ đến chuyện gả cho Chúc Thành, về sau bụng của mình sẽ giống như hắn, cô liền cảm giác được một trận gió lạnh.
-----
Ngày nọ, Tô Niên Niên nằm ỳ như thường ngày, Sở Tố Tâm bảo cô dậy, mỉm cười nói: "Niên Niên, chúng ta dọn nhà đi!"
Tô Niên Niên chỉ sững sờ trong chốc lát, một lát sau mới hiểu được Sở Tố Tâm có ý gì.
Nơi hiện tại cô đang ở là nhà trọ của cha Tô, ròng rã suốt mười bảy năm, bây giờ đột nhiên muốn dọn đi, trong lòng vẫn có chút thất vọng và mất mát.
Thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ, Tô Niên Niên lại không muốn làm mẹ thất vọng, đứng lên dọn dẹp hành lý của mình.
Quần áo, giày, bé heo tiết kiệm, cây xương rồng cảnh,... Cô phân loại tốt những đồ vật này, để cho công ty dọn nhà đem đồ trong nhà lên xe.
Tô Niên Niên ngồi trên xe, ngồi ở vị trí lái là một người đàn ông trung niên, ngũ quan cứng rắn, bên trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên tia sắc bén, nhìn thấy Sở Tố Tâm sắc mặt hơi dịu lại, còn cười chào hỏi Tô Niên Niên: "Chào cháu, chú là Trần Doãn Hoa, cháu cứ gọi chú Trần là được."
"Chào chú." Tô Niên Niên gật gật đầu, trong lòng có hảo cảm hơn với Trần Doãn Hoa.
Trước đó cũng gặp chú ấy vài lần, chẳng qua khi đó chú ấy và Sở Tố Tâm chưa xác định quan hệ, biểu hiện đúng mực, chưa từng vượt qua khuôn phép. Mà hiện tại cũng không miễn cưỡng Tô Niên Niên gọi chú ấy là cha, điều này khiến Tô Niên Niên âm thầm thở phào một hơi.
Audi màu đen khởi động, cuối cùng dừng bên trong khu biệt thự của Dụ Thành.
Đây là khu biệt thự xa hoa nhất Dụ Thành, dựa vào núi, bên cạnh là sông, tấc đất tấc vàng, khung cảnh vô cùng hoàn mỹ.
Trần Doãn Hoa ngừng xe, mở cửa xe, Tô Niên Niên liền đi xuống.
Biệt thự Trần gia diện tích rất lớn, trong viện trồng không ít hoa cỏ quý hiếm, vây quanh là một hàng rào màu trắng. Biển thự thì mang đậm phong cách châu Âu, lộ ra vẻ lãng mạn trang nhã.
Tô Niên Niên theo bản năng hơi căng thẳng.
"Đi thôi, Niên Niên." Trần Doãn Hoa mỉm cười với Tô Niên Niên, xua đi sự bất an của cô.
Sở Tố Tâm kéo cánh tay Trần Doãn Hoa đi về phía trước, Tô Niên Niên đeo cặp sách đi ở phía sau.
Tiếng quyền kích kịch liệt vang lên, dọa Tô Niên Niên nhảy lên một cái. Cô ngẩng đầu, trên sàn nhà phòng khách có hai nam sinh đang ngồi, lúc này đang chơi game đánh nhau rất hăng say.
"Tử Thần cũng ở đây sao, Trần Nguyên, Tử Thần, hai đứa dừng lại đã, để cha giới thiệu cho hai đứa một chút." Trần Doãn Hoa cười cười, hình như rất thích người được gọi là "Tử Thần" kia.Cái tên Trần Nguyên này Tô Niên Niên đã nghe nói qua, là đứa con trai độc nhất của Trần Doãn Hoa và vợ trước, lớn hơn cô một tuổi. Còn người tên Tử Thần này, cô hiếu kì nhìn sang.
Hai nam sinh thả máy chơi game trong tay ra, đứng lên. Một người nam sinh mặc áo sơ mi trắng mở miệng trước: "Xin chào, cháu là Trần Nguyên." Trần Nguyên rất lễ phép chào Sở Tố Tâm, sau đó lộ ra nụ cười ôn hòa với Tô Niên Niên, lông mi rất dài rủ xuống, dịu dàng giống như thiên sứ.
Tô Niên Niên vội vàng đáp lại: "Tô Niên Niên, niên trong niên nguyệt niên kỉ."
Trước kia Sở Tố Tâm đã từng gặp qua Trần Nguyên, đoan trang cười.
Mà nam sinh bên cạnh Trần Nguyên một mực không nói gì, mãi cho đến khi Trần Nguyên huých cậu ta một cái, cậu ta mới chậm rãi nói ra mấy chữ: "Cháu là Cố Tử Thần." Giọng nói giống như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Nghe được giọng nói trầm thấp êm tai này, sắc mặt Tô Niên Niên cứng đờ, sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của Cố Tử Thần, mới không kiềm chế được hét lên một tiếng.
Sao lại là đại soái ca hôm đi hẹn hò? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây!
"Sao thế?" Sắc mặt Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm lo lắng.
Cố Tử Thần bất giác nhíu mày, là cô ấy?
Tô Niên Niên vội vã lắc đầu: "Không có gì... Vừa rồi cháu bị hoa mắt."
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch, Trần Doãn Hoa nhíu mày, sau khi Tô Niên Niên liên tục xác nhận mình không sao mới cùng Sở Tố Tâm lên lầu thu dọn đồ đạc.
Tô Niên Niên lúc đầu cũng dự định đi lên, lại bị Sở Tố Tâm ngăn lại, nhỏ giọng bảo: "Niên Niên à, Trần Nguyên sau này sẽ là anh trai con, đương nhiên phải ở chung hòa thuận với anh trai, con xuống dưới tâm sự với anh trai con đi."
"..." Khóe miệng Tô Niên Niên cứng đờ, đành phải lúng túng đi đến chỗ hai người Trần Nguyên.
BẠN ĐANG ĐỌC
MẬT YÊU 100%: BẢO BỐI THUỘC VỀ NAM THẦN
RomanceTác giả:An Hướng Noãn Thể loại:Ngôn Tình Nguồn: Wappad.com Trạng thái:Đang ra Nhóm dịch: Thất Liên Hoa (1-20), iris nguyễn (tiếp theo-hết) Trong trường anh là kẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và phúc hắc nhất. Còn cô chỉ là nàng nữ sinh ngốc nghếch nhiệt tìn...