Chương 3

2.1K 40 0
                                    

Phương Tư Hàng và Hầu Mặc Khiêm cùng rời đi, hai người đứng song song ở trước cửa quán bar.

“Nhà em ở gần đây, em tự về là được rồi.” Phương Tư Hàng cầm túi xách, muốn đi về bên phải.

“Anh đưa em…..” 

Hầu Mặc Khiêm còn chưa nói hết lời thì có một cô gái mặc áo cổ chữ V, quần mỏng màu đen đi tới, khoác tay lên vai Hầu Mặc Khiêm, “Chào, anh đẹp trai”.

Phương Tư Hàng nhíu mày, hiểu ý cười cười, cô không nói gì nữa, vẫy vẫy tay với Hầu Mặc Khiêm rồi xoay người định lặng lẽ rời khỏi đó.

Hầu Mặc Khiêm gỡ cánh tay của cô gái kia ra, anh xoay người, mặt lạnh như băng: “Cô à, tôi đã có bạn rồi.”

Hầu Mặc Khiêm vươn tay, một phát túm được Phương Tư Hàng đang muốn chuồn đi, anh dùng lực rất lớn, Phương Tư Hàng lập tức bị anh ôm vào trong ngực, cả người bị anh khóa chặt lại khiến cô không nhìn rõ mặt của anh.

“Cô ta?” Cô gái kia quả nhiên không tin, “Là cô gái có bộ dạng không phải nam cũng chẳng phải nữ này hả?” 

Không phải nam cũng chẳng phải nữ? Trong mắt Phương Tư Hàng dâng lên một tầng u buồn, rất lâu trước đây cũng có một người nói với cô một câu tương tự như vậy, anh ta nói cô không có một điểm nào giống con gái, đi cùng với cô giống như hai thằng con trai.

Hầu Mặc Khiêm cảm giác được Phương Tư Hàng ở trong ngực của anh từ từ trở lên cứng nhắc, sắc mặt anh cũng trầm xuống: “Tôi thích dáng vẻ này của cô ấy, dù sao thì cô ấy cũng không màu mè như cô, vậy là được rồi.”Phương Tư Hàng liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, không sai, mặt của cô gái này được kẻ vẽ rất đậm, cô nhìn mà không thể nhịn được liền bật cười.

“Anh đúng là bị mù rồi!” Cô gái kia tức giận xoay người, khoa trương lắc mông đi vào trong quán bar.

“Hầu Mặc Khiêm, tối nay anh không có diễm phúc ở cùng người đẹp rồi.” Phương Tư Hàng nhẹ nhàng nói.

“Anh chỉ ra ngoài gặp mặt bạn bè, không phải đi tán gái.” Hầu Mặc Khiêm cường điệu nói, mặc dù anh không phải người đàn ông giữ thân sáng như ngọc, nhưng cũng sẽ không làm loạn.

“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Phương Tư Hàng ngẩn ra, đợi đến khi cô tỉnh lại thì tay của cô đã nằm gọn trong lòng bàn tay của anh từ bao giờ rồi, mà anh nắm tay cô rất chặt, chẳng lẽ anh tức giận rồi sao? Cô vừa nói điều gì làm cho anh tức giận sao?

Cô cứ như vậy bị anh nắm tay kéo lên xe, Hầu Mặc Khiêm lái xe đưa cô về đến dưới lầu, “Đến nơi rồi.”

Phương Tư Hàng liếc trộm anh một cái, trên mặt anh lộ rõ sự tức giận, có thể thấy anh giận thật rồi: “Hầu Mặc Khiêm, em vừa nói gì đó không đúng sao?”

Cô trực tiếp hỏi anh, không muốn tốn thời gian vào việc đoán tâm trạng của anh, cũng bởi vì cô không nhớ nổi vừa rồi cô có nói câu nào không nên nói hay không!

“Có.” Trong mắt Hầu Mặc Khiêm lóe lên một tia sáng giống như lửa giận.

“Em nói gì?”

Dạy Dỗ Bà Xã Của Mình [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ