Wattad chán thật ý :<< Đang hì hục đánh máy vì có ý tưởng thì trang chủ báo có lỗi , xong một phát out ra luôn TvT Các c có bị thế không hay do máy toi dởm nhở ?
Toi đang đánh chap này với không ý tưởng trong đầu.... Một phát out là quá đủ cho cái bộ nhớ cá vàng của toi...
_______________________
Mân Doãn Khởi về đến nhà thì đơn giản tắm rửa sạch sẽ rồi chìm vào giấc ngủ . Cái cảm giác từng hạt mưa cắt vào da thịt đó , dù chăn có ấm đến mấy cũng không thể xua đi cái lạnh cứa vào từng tế bào da . Mân Doãn Khởi vô thức siết chặt chiếc chăn bông ...
Ngoài kia mưa đang rơi , trong lòng em lại rối bời....
.
.
.
Trịnh Hạo Thạc đưa tay xoa xoa mi tâm , lại chìm vào cảm giác lo lắng , bàn tay bất giác bóp chặt chiếc điện thoại , từng đợt gân xanh nổi lên trông vô cũng dữ tợn . Cả căn phòng im phăng phắc , cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng những tiếng xương tay của anh kêu lên trong vang vọng .
Mân Doãn Khởi hôm nay không đi làm..
Không giấy xin phép , không lời thông báo , không liên lạc được.
Chuyện này tuyệt nhiên chưa từng xảy ra trước đây ! Doãn Khởi là người nguyên tắc thế nào , Trịnh Hạo Thạc anh hiểu rõ , không xin phép mà nghỉ thế này mới là chuyện khiến anh lo lắng . Cho dù Hạo Thạc có gọi đi hàng trăm cuộc thì đầu dây bên kia vẫn là những tiếng tút tút chán chường . Và điều ấy làm anh không yên tâm một tí nào cả .
Kim Nam Tuấn lắc đầu thở dài . Chỉ nghỉ làm một bữa có cần làm quá lên thế không ? Bộ đi qua đi lại không biết mệt hả , không mệt thì cũng phải thương cho người khác chứ ?
- " Nhỡ cậu ta ngủ quên thì sao ? "
- " Cậu nghĩ xem với 3 năm đi làm chưa bao giờ đi trễ thì ngủ quên có khả năng không ? "
- "..." - Cậu giỏi quá thì tự nghĩ xem cái gì có khả năng đi , chứ bắt tôi vào đây kể lể cái gì ? Hả ? Kim Nam Tuấn bĩu môi .
Trịnh Hạo Thạc lại bắt đầu đi qua đi lại , một lần nữa .
- " Hay cậu đến nhà Doãn Khởi thử xem ? "
- " ... "
- " ... " Thôi coi như tôi chưa nói gì đi....
Và có một người nào đó đang chạy như bay xuống tầng dưới mà quên mất rằng , phòng mình hẳn là có thang máy chuyên dụng .