▼ Chương 8

1.4K 72 3
                                    

"Tôi không. . . . . ." Cô mặt đỏ tai hồng mở miệng.

"Đừng làm chuyện mình không am hiểu." Anh thở dài, nói thật, anh cũng không nóng lòng thoát khỏi tình huống lúc này, đè lên người phụ nữ này cảm giác rất tốt, nhưng anh vẫn muốn làm rõ mọi chuyện trước đã.

Anh buồn cười mở miệng, nói: "Cô thật sự không biết nói dối. Tôi tin rằng, cô biết rõ tôi đang nói cái gì."

Cô nhận ra, anh đã ngừng thở dốc, cũng có thể cảm nhận được tim của anh đập chậm lại, hoàn toàn không giống với tần suất tim đập như nai con chạy loạn của cô.

Cô tức giận hỏi: "Anh. . . anh sao có thể xác định. . . Nói không chừng . . . Là anh đang nằm mơ. . . . . ."

"Quả thật là có khả năng này." Anh thừa nhận.

Cô nhẹ nhàng thở ra, biểu cảm hết sức rõ ràng khiến anh mỉm cười lại nhếch lên khóe miệng, "Cô có biết, công tác của tôi khiến tôi gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ."

Anh đột nhiên thay đổi đề tài khiến cô sửng sốt, đôi mắt to trợn lên.

"Bao gồm thiếu nữ mộng du . . . . . ."

Cô hé miệng, nhanh chóng muốn nói cho anh, cô chỉ bị mộng du, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng, anh đã lại nói: "Hoặc là người có khả năng đặc biệt."

Những lời này khiến cô lại cứng đờ.

"Tôi biết cô ở trong phòng tôi, chỉ không biết cô đến bằng cách nào và biến mất bằng cách nào." Anh lau bùn đen trên chóp mũi cô, vuốt ve mặt cô, mỉm cười, "Cô muốn đánh cược cùng tôi không?"

Cách nói cùng ngón tay quấy rối của anh khiến cô nhếch môi, bất an nuốt nước miếng, không trả lời.

"Tôi cá là trong phòng cô có một bộ váy ngủ dài tay màu trắng bằng bông, làn váy vừa khéo đến cẳng chân cô, ngực còn thêu ren màu trắng."

"Loại . . . Loại này vô cùng . . . phổ biến. . . . . ." Cô chưa từ bỏ ý định cãi lại.

"Bên phải cổ tay áo dính một vết màu, tôi nghĩ là. . . . . ." Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến thành màu trắng của cô, tiếp tục nói: "Là màu hồng, hình dạng giống đóa hoa, khoảng năm cm."

Cô cứng họng nhìn anh, quả thực không thể tin được, mới liếc mắt một cái anh đã nhớ được nhiều chi tiết như vậy.

Gió xuân thổi qua khiến những đóa húng quế ở bên cạnh hai người lay động, chuồn chuồn và ong mật bay lượn ở giữa bụi hoa.

"Sao nào, có muốn đánh cược với tôi không?"

Cô không muốn.

Đàm Như Nhân im lặng chỉ làm cho khóe miệng anh càng giương lên. Anh lưu luyến không rời đứng lên khỏi người cô, vươn bàn tay to về phía cô, lại mỉm cười.

"Nào, chúng ta vào nhà nhìn xem."

Người đàn ông này mỉm cười làm cô da đầu run lên, có dự cảm không tốt.

Lúc này, cô bỗng nhiên biết thực ra anh đang rất tức giận, cho dù trên mặt anh mỉm cười, ngay cả khi cô đã dựng lại bức tường phòng vệ trong tâm trí, không cố ý thăm dò ý nghĩ của anh, cô cũng vẫn biết rõ điều này.

Lãng tử xinh đẹp - Hắc Khiết MinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ