Chương 16

37.5K 2.5K 425
                                    

Đi vào trường, tuy rằng chỉ mới mấy ngày không đi học, nhưng đã có cảm giác dường như trôi qua mấy đời rồi, muốn biết vì sao mà mấy ngày nay cậu không tới trường học ấy hả ? Không dám tới, thật sự, sau sự kiện vay tiền đầy phong ba kia, cậu bị nữ chính gọi điện oanh tạc, sợ tới mức cậu chỉ có thể rúc ở nhà.

Còn hiện tại vì sao cậu vẫn mò đến trường, thì Diệp An Thần chỉ có thể nói, trên đời này, có một loại bi kịch, mang tên là xuyên thư. Mà cậu còn xuyên vào tiểu thuyết ngôn tình, lại còn nhầm nam chính thành người qua đường.

Cậu cũng muốn trốn học, rất muốn cả ngày ở trong nhà, nhưng cậu biết nếu cứ ở nhà thì sẽ không lấy được giấy tốt nghiệp. Tuy rằng hiện tại có một ngàn vạn trong tay, nhưng nghĩ đến siêu xe của Tổng Tài đại nhân, không khỏi cảm thấy, ở trong thế giới ngôn tình, một ngàn vạn thật sự không được xem là người có tiền, tuy rằng sau này có bằng tốt nghiệp không nhất sẽ dùng được, nhưng vẫn phải có trong tay tấm bằng mới an tâm.

Vì thế, trên tư tưởng như vậy, về sau Diệp An Thần càng bi kịch phát hiện, cái học viện quý tộc này nếu không có chuyện quan trọng, mà không tới lớp ba ngày, sẽ bị mất tư cách. Vì thế, đã gọi tới lần thứ n, xin phép đến độ giảng viên sắp quen mặt cậu, Diệp An Thần mới cảm thấy, cậu vẫn nên đi học chăm chỉ đi thôi.

Vì thế hiện tại Diệp An Thần chỉ có thể ngồi ở trong phòng học, đối mặt với nữ chính, mà mỉm cười : "Làm sao vậy ? Có việc gì sao ?"

"Ừ, lần này mình tới tìm cậu thật sự là có việc." Nữ chính cười với Diệp An Thần, người ngồi trước Diệp An Thần đầu hơi cúi : "Mặc dù hơi xấu hổ để mở lời, nhưng mà......"


Không có nhưng mà, nếu đã biết xấu hổ, vậy đừng có nói chứ ! Đối mặt với nữ chính, Diệp An Thần tuy rằng không thể gào lên với nàng, nhưng hiện tại tim cậu sắp ngừng đập đến nơi rồi.

Bạch Mộng Tuyết cúi đầu, thẹn thùng. Nhưng sau một phút, biểu tình của cậu vẫn như cũ, nhưng Bạch Mộng Tuyết không thể duy trì được nữa. Người trước mắt này rốt cuộc có nghe thấy nàng đang nói hay không ? Hỏi đi ! Hỏi đi ! Khi nàng bày ra vẻ mặt ngại ngùng không hỏi, không phải nên trả lời lại : Dù là việc gì tôi cũng sẽ giúp cậu hay sao ?

Cuối cùng, Bạch Mộng Tuyết không duy trì được bộ dáng cúi đầu thẹn thùng được nữa. Ngẩng đầu, mím môi, khó xử, nhưng Diệp An Thần vẫn cứ nhìn nàng, không nói chuyện.

Diệp An Thần đương nhiên không dám mở miệng nói chuyện ! Nếu nữ chính ngại mở miệng, muốn nhờ cậu làm gì, có quỷ mới biết đấy là nhờ cái gì. Hiện tại Diệp An Thần cầu cho nữ chính không nói nữa, trực tiếp ngại mở miệng, mà bỏ của chạy lấy người !

Nhưng hiển nhiên, tuy rằng Diệp An Thần có ý này, nhưng nữ chính lại không có. Rối rắm chốc lát, Bạch Mộng Tuyết vẫn mở lời : "Tuy mình biết yêu cầu của mình hơi vô lý, nhưng, Thần, cậu hiểu mình đúng không !"

Em một chút cũng không dám hiểu chị. Diệp An Thần nghe nữ chính nói xong, trong lòng lặng đi, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi.

"Người lần trước ở trên xe cùng cậu, mình...... Tuy rằng khi đó anh ta nói không cần cảm ơn. Nhưng, mình vẫn muốn gặp lại để cảm ơn. Dù sao, số tiền kia đối với anh ấy tuy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với mình mà nói, lại rất có ý nghĩa. Cho nên...... Nếu cậu quen anh ấy, hơn nữa còn......" Càng nói càng xấu hổ.

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ