Chap 9

127 10 0
                                    

Natsu trở về Magnolia, trong nhà đột nhiên trở nên thật trống trải.

Rõ ràng chỉ thiếu đi một người, toàn bộ lại quạnh quẽ xuống.

Bên ngoài mưa đang rơi, tí tách rả rích. Mưa tháng 10, không mang theo hàn ý, nhưng trái tim Lucy lại như bị xối ướt, từng đợt rét run.

Lắng nghe tiếng mưa rơi, đối diện với cái bóng của mình, cũng chỉ có mỗi cái bóng của chính mình.

Thì ra, mình lại yêu anh như vậy.

Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn từng giọt mưa đến tận bình minh. Sinh mệnh của cô cùng Natsu đã gắn bó chặt chẽ không thể rời, nhận thức rõ điều này khiến cô vừa buồn lại vừa vui.

Chờ đợi mặc dù chua xót, nhưng cũng ngọt ngào, cô tin tưởng vững chắc rằng Natsu sẽ về lại bên cạnh cô, nghĩ như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng hy vọng.

***

Dừng bước lại, Natsu ngưng mắt nhìn bóng lưng cô gái đằng trước.

Bóng lưng của cô gái xa lạ kia thật giống Lucy. Thiên sơn vạn thủy, Lucy ở Crocus xa xôi đang chờ hắn về, mà bóng lưng của cô gái lạ kia, làm cho trong lòng hắn dâng lên ấm áp.

Bởi vì yêu Lucy, hắn nhu tình ngàn vạn nghĩ, hẳn cô gái kia cũng có một người ở nơi nào đó đang yên lặng chờ cô.

Muôn hình muôn vẻ người đi đường, đều là nỗi thấp thỏm nhớ mong trong tim của người nào đó. Hắn từng oán hận gia đình hoa mỹ nhưng lạnh lùng của mình, bây giờ nhớ lại, hết thảy mọi thứ chỉ là đã yêu lầm mà thôi.

Nước mắt và oán hận trên mặt mẹ cả, phẫn nộ và lạnh nhạt của anh chị em, cũng chẳng phải là duyên cớ vì yêu? Tại một khắc này, hắn đột nhiên có thể tha thứ hết thảy.

Cho dù là người cha phong lưu, hắn cũng nguyện ý tha thứ. Phụ thân chỉ là yêu quá nhiều, yêu đến lan tràn tả tơi.

Hắn có thể tha thứ, nhưng cũng không thể giẫm lên vết xe đổ.

Như vậy sẽ làm cho hắn mất đi Lucy. Loại đau khổ kia, một lần là đủ rồi.

Cô gái xa lạ kia bước lên xe bus, hắn lại cảm thấy sau gáy có một cơn đau nhói. Chẳng biết tại sao, hắn nhìn lên mui xe, lại nhìn thấy có một người trùm áo choàng đen, người đó lộ ra một cái đầu lâu, tay cầm lưỡi hái, ngồi trên mui xe bus nhe răng cười nham hiểm.

Tử thần!

Hô hấp ngưng trụ, đàn bướm đen lại chao lượn trước mắt.

Trong lúc hoảng hốt, hắn phảng phất như nhìn thấy chiếc xe chở cát đá mất lái, điên cuồng đụng vào một chiếc xe bus chở đầy người, mọi người trên xe đều chết hết...

Người trên xe, đều là người thân của ai đó, là tình cảm chân thành của ai đó... đều có người chờ họ về nhà!

Hắn xông về hướng đường cái, lấy một loại tốc độ ngay cả chính mình cũng không tin được mà chạy đi như bay, ở một giây xe bus cùng xe cát đá va vào nhau, thời gian trở nên rất dài...

"Không!" Hắn kêu lên thất thanh, vọt vào giữa hai chiếc xe, không biết một sức mạnh từ đâu ra, xe cát đá bị hắn đẩy mạnh một cái, cuối cùng một tiếng nổ mạnh kinh người phát ra, sau đó lật úp bốc cháy.

Hắn bị chiếc xe bus chạy lên từ phía sau không kịp phanh lại đụng phải, bay lên một đoạn ngắn rồi rơi xuống đất, đàn bướm đen trước mắt đã biến mất, máu trên trán chảy xuống mắt, nhìn ra một mảnh đỏ sẫm.

Dần dần, hắn rốt cuộc không nhìn thấy gì nữa, máu từ từ chảy ra khỏi thân thể, dần dần thấy lạnh.

Thời gian phảng phất như kéo dài ra, tiếng còi xe cảnh sát chói tai trở nên mơ hồ...

Có lẽ mọi người trên xe đều không sao đi?

Lucy, em phải chờ anh trở về...

Trận tai nạn xe ly kỳ này làm cho giao thông Magnolia tắc nghẹn nửa giờ, nhưng không một ai biết nguyên nhân chân chính.

***

"Nguy rồi." Kuro tái mặt buông bút xuống, "Vương tử giết người rồi."

Cũng cảm giác được chuyện đã xảy ra, Ako sắc mặt cũng trắng bệch, "Nhưng... Vương tử giết tài xế xe cát đá, lại cứu được sinh linh đầy trên xe, chẳng lẽ..."

Kuro chỉ cảm thấy tai vạ đến nơi, "Vương tử đã can thiệp vào vận mệnh của nhân loại, kéo cong quỹ đạo vận mệnh sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng! Người không đáng chết đã chết, người đáng chết lại còn sống!"

"Ai là đáng chết?!" Ako rống lên, "Ai mà không có người thấp thỏm nhớ mong, có người chờ đợi?!" Cô bé càng khóc càng lớn tiếng, làm sao cũng không ngừng được.

"Ngươi như vậy không giống ác ma." Kuro hất đầu qua một bên.

"Ta... Ta..." Ako chỉ kéo tay hắn khóc, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, "Ta... ta muốn cùng với ngươi ở lại nơi này... Cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi... ta... ta không muốn làm ma nữ..."

"Xuỵt... chớ nói lung tung..." Kuro dỗ cô, cố nén nước mắt, "Ở đâu cũng không quan trọng, chúng ta..."

"Chúng ta chia ra hầu hạ chủ nhân khác nhau..." Nước mắt càng chảy càng mãnh liệt, "Ngàn năm gặp được đến một lần sao? Vạn năm gặp được đến một lần sao? Chúng ta..."

Trong lòng Kuro rối bời không thôi, muốn nó buông bàn tay nhỏ bé lạnh như băng này ra, nó ngàn vạn lần không muốn a.

"Đi." Xác định chủ ý, hắn kéo Ako, "Chúng ta đi." Nói nhỏ bên tai cô bé, "Chúng ta đi đón vương tử, ngay trước khi còn chưa có người tìm được ngài ấy."

( Nalu ) Tôi yêu ngài, vương tử DragneelNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ