Chap I

272 15 0
                                    

 [Chap I] Gặp Mặt

Triệu Lệ Dĩnh rời khỏi bệnh viện với khuôn mặt đầy mệt mỏi và tuyệt vọng, quanh quẩn bên tai lời nói của bác sĩ. . . . . .

"Triệu tiểu thư, tình trạng hiện tại của mẹ cô rất không lạc quan, chúng tôi đề nghị cô mau chóng cho mẹ mình làm phẫu thuật đi. Hiện tại đã có người đồng ý hiến thận, nếu cô có thể trong hai ngày kiếm được chừng 20 vạn để làm phí phẫu thuật, chúng tôi sẽ ưu tiên trị liệu cho mẹ cô. Bằng không, chúng tôi chỉ có thể đi cứu bệnh nhân khác."

20 vạn?

Nàng đi nơi nào kiếm được 20 vạn?

Mẹ bị bệnh hai năm , số tiền mà nàng đem đi khi rời khỏi ngôi nhà đó đều tiêu hết để đóng tiền viện phí. Chẳng lẽ phải trở về sao? Vì cứu mẹ, nàng không thể không trở về nhưng mỗi lần trở về đều gặp người kia đối mẹ con nàng châm chọc khiêu khích mà cha ruột của nàng căn bản là mặc kệ!

Nhưng vì mẹ, nàng phải thử lại một lần!

Bước nhanh vào buồng điện thoại công cộng bên đường, nàng điện thoại cho người nào đó: "Là tôi. . . . . ."

"Chuyện gì?" Triệu Thiệu Phùng không kiên nhẫn hỏi.

"Mẹ không xong rồi."Nàng phẫn nộ nói, "Ông bỏ rơi chúng ta, ngay cả sống chết của bà cũng không quản, ông có còn lương tâm không? Hai mươi vạn mà thôi, ông nhiêu đấy cũng không cho ta sao!"

"Lệ Dĩnh, con bình tỉnh một chút. . . . . ." Thiệu Phùng cứng rắn nói. Hắn không phải bỏ mặc hai mẹ con nó nhưng mà mỗi lần muốn đưa hai mẹ con nó về nhà thì lại nghĩ đến vợ của mình, hắn làm sao dám đưa nàng tiền? Hơn nữa, công ty hắn gần đây lại xảy ra vấn đề, đừng nói hai mươi vạn, hai vạn hắn đều không có. . . . . .

"Mẹ có thể chết, tôi phải bình tĩnh như thế nào? !" Lệ Dĩnh rống to, "Nếu bà chết, tôi cũng đi chết theo, chúng tôi thành quỷ cũng không sẽ bỏ qua ông!"

"Được rồi, con hiện tại đến công ty tìm ta." Thiệu Phùng.

Lệ Dĩnh tắt điện thoại, đi nhanh đến công ty. Đi vào công ty, mới biết, Thiệu Phùng đang tiếp khách, nàng chỉ có thể ngồi chờ ở bên ngoài.

Đợi nửa giờ, ngay khi nàng nghĩ là mình đang bị lừa thì cánh cửa phòng làm việc mở ra. Nàng vội vàng đứng lên, tiến lên mới phát hiện mới vừa ra không phải là Thiệu Phùng.

Nhưng không còn kịp rồi, nàng đã đụng vào đối phương rồi.

"Ngô. . . . . ." Đau quá, người nọ là tường đồng vách sắt sao?

"Cô làm gì? !" Bên tai có người hô to.

Nàng còn không có phản ứng liền cảm giác cổ tay chính mình đau đớn, người đã bị kéo qua một bên. Nàng ngẩng đầu, mới biết người mới vừa kéo nàng chính là Thiệu Thiệu Phùng, cha ruột của nàng.

Thịêu Phùng giống như không thấy nàng, hỏi cái người bị nàng đụng vào kia: "Ngô tổng thật có lỗi, ngài không sao chứ? !"

Lệ Dĩnh thấy ông ta kinh sợ, hơi kinh hãi, biết người mà mình đụng vào là một nhân vật không đơn giản, bằng không ông ấy sẽ không có loại phản ứng này.

Nàng ngẩng đầu, thấy một người nam nhân tuổi còn trẻ. Nam nhân mặc tây trang được cắt may thủ công từ Italy, dáng người cao to, biểu tình lãnh khốc, làm cho người ta có cảm giác không giận mà uy, khí thế cùng cảm giác áp bách. Mà hắn đang nhìn nàng, ánh mắt như ưng. Như loài săn mồi tìm thấy đồ chơi của mình làm nàng sợ tới mức lùi lại từng bước.

Nam nhân thản nhiên liếc nàng một cái, ánh mắt ấy quét nhanh từ đầu cho chân nàng, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Thiệu Phùng đi theo phía sau hắn, cả người cung kính, cúi đầu khom lưng, nghiễm nhiên đem hắn trở thành thượng đế.

Đi đến cửa thang máy, nam nhân trẻ tuổi xoay người lại, dùng tiếng nói lạnh như băng nói: "Ngô tổng mời quay về, không cần tiễn."

"Vâng . . . . ." Thiệu Phùng tiếp tục cúi đầu khom lưng.

Nam nhân cất bước đi vào thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, hắn đối thuộc hạ bên người nói: "Tra một chút nữ nhân vừa mới rồi là ai."

[Chuyển Ver] Bảo Bối Của Tổng Giám ĐốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ