11.

3.3K 267 111
                                    



11.

.

Đã hơn mười ngày trôi qua kể từ lần say xỉn của cả hai.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tiến Dũng thực sự đã dời hẳn chuyến bay xuống buổi chiều. Anh gần như đã dành cả ngày để chăm sóc cho Đình Trọng, đánh thức cậu dậy, đưa cậu đi ăn, mua thuốc giúp cậu, thậm chí còn ngỏ ý giúp Đình Trọng xoa cái chân đau khiến cậu nhóc không khỏi ngạc nhiên. Anh Tiến Dũng hay chiều Đình Trọng thật, nhưng cũng đâu tới mức như thế bao giờ.

"Hôm qua em phiền anh như vậy mà anh không giận ư?"

"Không giận."

"Không giận... cũng không cần phải hí hửng như thế chứ?"

"Không có gì."

"Hay là..." Đình Trọng bỗng gạt phắt bàn tay đang đặt trên cổ chân mình xuống, nhíu mày dò xét "Hôm qua em đã làm gì hả?"

"Em không nhớ gì hết thật à?"

Tiến Dũng hỏi lại làm Đình Trọng chỉ còn biết tiu nghỉu gật đầu. Cậu co chân ngồi xếp bằng trên giường mặc anh đi tới đi lui trong phòng khách sạn để thu dọn các thứ.

"Khi say em hơi xấu tính." Đình Trọng gãi đầu ngượng nghịu, có vẻ như sợ mình đã làm gì không lễ phép với anh, nhưng nếu như thế thì tinh thần anh sẽ không tốt như thế đâu. "Có lần em say xỉn đánh nhau xong hôm sau quên sạch sẽ luôn. Nên em..."

"Được rồi được rồi..." Tiến Dũng thở dài, trông cậu có vẻ rất thành thật thì sao anh nỡ nghi ngờ đây. Anh ngồi xuống cạnh Đình Trọng, vươn tay xoa đầu cậu. "Khi say đúng là không ngoan thật, nhưng có lợi cho anh nên không sao cả."

"Hả?" Đình Trọng chộp lấy bàn tay đang vuốt tóc mình, cảnh giác nhìn anh "Anh nói rõ xem nào!"

"Không thích."

"Bồ Dũng! Quá đáng!" Cậu nhóc bĩu môi, đẩy Tiến Dũng về lại giường mình rồi cắn môi suy nghĩ đầy đăm chiêu "Mật khẩu tài khoản ngân hàng?"

"... Cũng từa tựa."

"Tài khoản ngân hàng là khủng hoảng lắm rồi á!"

"Cái này chắc cũng sẽ khủng hoảng lắm đó."

Tiến Dũng không những khẳng định, mà lại còn khẳng định rất chắc nịch khiến Đình Trọng trong phút chốc làm rơi luôn chai nước ngọt mà ban nãy anh vừa mua cho. Anh bật cười, rõ ràng hôm qua bày mưu kinh hồn thế mà ngủ một giấc xong lại lơ ngơ đến lạ.

"Em tin con người bồ Dũng mà." Đình Trọng ngồi trên giường cúi xuống, nhìn Tiến Dũng đang loay hoay dọn dẹp mớ hỗn độn mà mình vừa làm đổ đầy xuống sàn, khẽ lay nhẹ vai anh lấy lòng. "Nhưng bồ nói em nghe đi."

"Đã bảo không thích cơ mà." Tiến Dũng nói, tay vẫn đang cố gắng dùng khăn giấy thấm bớt vệt ố nâu trên cạnh giường nhưng bất thành. "Bồ hành anh từ tối qua đến giờ còn gì."

"Ghét bồ!"

Sau một hồi dụ dỗ bất thành, nhìn thấy vẻ mặt đang dần xám lại của Tiến Dũng vì vết bẩn do mình gây nên, Đình Trọng cũng đành ngậm ngùi bỏ cuộc.

[Dũng Trọng][0421]Những ngày đơn phươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ