Cảm ơn Anh, vì đã giúp em thay đổi suy nghĩ về Cô Đơn, bây giờ khi em đã quen với người bạn ấy, thì em lại muốn cảm ơn anh, thật lòng như thế.
Trước đây, khi còn có anh ở bên, em và anh đều ghét Cô Đơn mà, anh nhớ không? Em ghét mỗi lúc anh bận không trả lời tin nhắn của em. Em hậm hực khi gọi cho anh mà chỉ nghe thấy tiếng tút dài như vô tận. Em cáu bẳn khi anh vô tình làm em buồn mà không chịu nhận lỗi rồi xin cái lỗi ấy về mình sớm đi... Những khi ấy, Cô Đơn ùa đến bên em, dồn dập, làm em chênh vênh kinh khủng. Cô Đơn vờn vuốt những bực dọc trong em... Cô Đơn làm em không thể cầm chừng nước mắt của mình quá lâu. Vậy là em bật khóc, thút thít... Khi ấy, em ghét cô đơn lắm, vì chính Cô đơn lật tẩy sự yếu đuối cố hữu trong em, như thể đang cười cợt sự ngốc nghếch của em vậy.
Anh còn nhớ chứ, tối hôm ấy, anh nhắn tin nói chúng mình phải xa nhau thôi. Em thấy môi mình tím ngắt, trái tim đau quặn, nhưng vẫn phải giả vờ mạnh mẽ trước mặt anh. Nhanh thôi, khi anh thực sự rời khỏi cuộc sống của em. Em rơi ngay vào những tháng ngày tăm tối của cuộc đời. Em trở nên lặng lẽ, ít nói, ít cười. Cả ngày chỉ nhìn trân trân vào màn hình điện thoại vốn dĩ im lìm. Có khi thì lần giở những tin nhắn cũ anh gửi, hồi anh còn nói "Em là hạnh phúc của anh" ra đọc lại cười nhạt, một mình.
Em không phủ nhận, có khi em nhớ anh quay quắt, cứ mở anh ra ngắm, rồi nghĩ, không biết giờ này anh đang làm gì? Có khi đang nhắn tin với một cô gái nào đó, dĩ nhiên, không là Em!
Những ngày không có Anh, em chỉ có Cô Đơn làm bạn. Khi ấy, em mới thấy, Cô Đơn không hề đáng ghét. Em coi đó như một người bạn. Có thể bạn ấy không dịu dàng được bằng anh, cũng không thể làm em cười như anh đã từng, cũng không thể hát cho em nghe mỗi tối, hay đưa em đi chơi tung tăng khắp nơi. Nhưng bạn ấy lại đáng yêu theo một cách riêng, anh biết không?
Những lúc em ngồi lặng thinh một mình, bạn ấy nhẹ nhàng ngồi bên, lặng im. Những lúc em cố dối lòng mình là "Em chẳng nhớ anh đâu", bạn ấy như thể đang cười khì khì, nói em đừng làm thế, có ai đâu mà phải giả vờ, khờ thật. Thế là, em lại chẳng ngại bộc bạch nỗi nhớ anh chân thật với bạn ấy. Bạn ấy khẽ lặng im, thay em thở những tiếng thở dài.
Em cảm nhận được rằng, bạn ấy hình như đang nghĩ:"Anh là đồ đáng ghét, sao lại để một cô gái mỏng manh, dễ thương như em phải khóc thế này chứ? Anh thật là tệ, và ngu ngốc khi không biết trân trọng em".
Những khi em buồn, cúi mặt chẳng nói gì, nỗi nhớ cứ bồng bềnh trôi vô định, rõ ràng là nó đang trôi về anh, nhưng lại cứ rụt rè. Bạn ấy nhất quyết không cho em làm vậy, bạn ấy đem tất cả gói ghém cẩn thân, cất vào ngăn sâu nhất trong trái tim em. Rồi nạt em rằng, anh đã đi rồi, không về nữa đâu, đừng tỏ ra yếu đuối thế, anh mà biết, anh lại cười nhạo em như trước kia thôi. Bạn ấy dạy em cách phải cười những lúc tim đau, nặng trịch như thế. Bạn ấy đã cho biết, em cần phải sống cho mình, không phải em xấu nên bị bỏ rơi, mà vì tên xấu xa như anh không biết giữ em lại. Anh quay đi, em cũng quay đi, nhìn theo anh làm gì chứ? Bạn ấy, dỗ dành em những khi em khóc nấc lên vì nghĩ em không thể làm được. Bạn ấy xua đi nỗi ám ảnh mang tên anh trong em. Đồng thời làm mờ đi những kỉ niệm của chúng ta.
Giờ đây, tất cả những nỗi nhớ dành cho anh đã nguôi rồi, và hình ảnh anh trong tâm trí em đã nhạt màu, thậm chí bạc phếch, anh có thấy em giỏi không? Cô Đơn nói với em là, có những lúc anh cũng nhớ em đấy nhé. Bạn ấy cũng đến bên anh thăm dò mà, anh cũng buồn khi buông tay em. Anh nhủ lòng rằng:"Em là đứa con gái tốt, tốt nhất, xinh nhất, tuyệt nhất trong lòng anh. Em là để yêu, là để được hạnh phúc, chứ không phải để chịu những ấm ức không đâu từ anh. Anh buông tay em, vì anh quá yêu em, chứ không phải anh đã hết yêu em. Anh mong em tìm được người tốt hơn anh, họ sẽ yêu em có thể không nhiều bằng anh, nhưng chỉ cần đem lại hạnh phúc cho em là được rồi. Anh vẫn luôn dõi theo em, từng chút một. Nhưng anh chỉ lặng lẽ làm điều đó, không nói cho ai biết cả. Anh tin rồi em sẽ quên được anh, và sớm hay muộn thì em sẽ lại cười xinh xinh như trước đây thôi...". Bạn ấy không nói dối em đúng không anh? Em tin điều đó, em không ngốc anh nhỉ?
Cô Đơn cũng đáng yêu mà, đúng không nào? Em đã làm được như anh muốn rồi này. Em đã cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, bớt những lúc ủ dột một mình rồi khóc ri rỉ. Em đã thôi nhớ anh, mỗi ngày bớt đi môt chút, nhưng không có nghĩa là em không còn nhớ anh nữa đâu nhé.
Cô Đơn cũng có lúc rắn với em lắm, nhờ điều đó mà em mới mạnh mẽ thật sự như hôm nay.
Em cảm ơn anh, cảm ơn Cô Đơn nhiều lắm. Em không có gì nhiều ngoài một trái tim luôn khao khát được yêu thương đầy đủ. Nhưng khi em biết cách quý trọng những gì mình có, thì em thấy mình không còn căm ghét sự cô đơn nữa.
Anh cũng kết bạn với nỗi Cô Đơn đi anh. Như thế, theo tính chất bắc cầu, chúng mình vẫn còn có thể làm bạn.
Sẽ như thế anh nhé. Nào, giơ ngón trỏ ra đi, chạm vào ngón trỏ tay em. Điểm chỉ rồi nhé, cười khì thôi, chúng ta là Bạn rồi!
Cô Đơn trở thành cầu nối cho tình bạn của chúng ta từ lúc nào vậy? Bạn ấy gạt những oán hận trong em, dàn xếp những lời nguyền rủa em trót thốt ra khi chưa kịp nghĩ. Bạn ấy trở thành một người bạn tuyệt vời rồi anh ơi!
Bây giờ, em vẫn hay cười và nói với mọi người rằng em Ế, nhưng Ế trong tư thế ngẩng cao đầu, vì cũng có người đang ế cùng em kìa. Em có thể thoải mái đi chơi khắp đó đây, không cần anh đi theo bảo vệ, Cô Đơn đi theo sau em rồi. Anh yên tâm đi nhé!
Đã đến lúc, chúng ta chấp nhận sự thật là đã để mất nhau. Sống cuộc sống của riêng mình. Em sẽ không làm phiền hay quấy quả tâm trí anh nữa. Vậy nên anh cũng như thế với em nhé. Nếu thực sự là của nhau, sớm muộn chúng ta cũng sẽ ở bên nhau. Còn nếu không có duyên, chúng ta là bạn.
Lời cuối em muốn nói, là cảm ơn Anh nhiều, vì đã nhường Em lại cho nỗi Cô Đơn...