#Màn Một: Đứa bé xấu số
Tiếng khóc nức nở ngắt quãng của đứa bé vang lên trong vô vọng từ căn nhà nằm ở rìa ngoại ô Barnes. Tiếng gió thét trong đêm như lấn át cơn run rẩy của nó.
Ngôi nhà mục nát, tối đen đến nỗi gần như hòa làm một vào màn đêm.
Tiếng cót két của những bậc thang vang lên liên hồi theo mỗi lần thân thể bé bỏng ấy lùi bước, lùi bước để trốn tránh một thứ gì đó, à không, trốn tránh một người nào đó.
- Ông dẫn cháu đến đâu vậy? Bố mẹ cháu đâu, cháu muốn gặp bố mẹ!
Uri gào lên khi gót chân đã chạm đến bức tường ẩm mốc. Giọt nước mắt long lanh rơi khỏi hổc mắt cậu.
- Tới đây, Uri, tới đây với bác Orborne nào.
Dáng vẻ cúi thấp của người đàn ông trung niên dần hiện ra.
- Cháu không cần gia đình đâu, họ bỏ rơi cháu rồi...
- Không! - Uri hét lên - Đưa cháu về nhà, cháu sợ tối lắm.
Đôi chân nhỏ run run như một chú cún con của cậu chỉ khiến cơn điên cuồng của gã đàn ông dâng thêm từng chút một.
- Đừng sợ ta chứ, ta sẽ 'yêu thương' cháu mà..
- Hu hu.. Cháu muốn bố mẹ cơ! Cháu muốn.. "Bốp!"
Chưa dứt câu, gã ta đã giáng xuống cho cậu một cái tát đau đớn. Thân thể vốn không trụ vững lúc trước của cậu giờ đã ngã quỵ xuống nền đất, dấu tay bỏng rát khiến cậu như tê liệt.
- CÂM MIỆNG ĐI, THẰNG CHÓ NÀY!
Gã đàn ông quát. Và ngay khi cậu còn chưa kịp ngồi dậy, gã túm lấy chân cậu, kéo lê về phía phòng ngủ.
- Thả tôi ra, thả tôi ra..Á!!
Vết lằn dài in trên da thịt trắng nõn khiến hắn chói mắt. Hắn vung cái dây nịt da bò.
Chát!!Chát!!- Đau quá, làm ơn.. Đau.. Hic.. Làm..làm ơn..
Những vết lằn bỏng rát in trên cơ thể cậu cùng những vết đỏ hôn đỏ chói của hắn ta khiến cậu khiếp đảm.
Khiếp đảm thậm chí còn nhiều hơn cơn đau này.
- Uri của ta... Ta yêu em...
Hắn ngừng lại khi cậu gần như bất tỉnh vì đau rát. Bàn tay thô ráp của y lướt trên da thịt mềm mại mê người. Hắn dời môi hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, liếm sạch đôi mi rung rung như cánh bướm vì sợ hãi.
Cậu sợ hãi. Cậu không hiểu. Trí não của một đứa bé 5 tuổi chả nói gì cho cậu. Ông ta nói yêu cậu à, bố mẹ cũng yêu cậu nhưng họ không đánh cậu. Tại sao ông ta lại đánh cậu, đây là chuyện gì thế? Cậu muốn khóc, nhưng Orborne sẽ lại liếm lên mắt cậu, điều đó thật ghê gớm, vậy nên trong mắt cậu hiện ra vẻ ngoan ngoãn bất đắc dĩ.
- Phải.. Ngoan lắm.. Thế mới là cậu bé ngoan chứ..
Hắn cười cười nham nhở. Trong mắt hắn chỉ có đứa bé xinh đẹp lay động lòng người này.
BẠN ĐANG ĐỌC
URI
Horror"Dành cho người muốn đổi khẩu vị" Uri - tên gọi của những nạn nhân, những đứa bé vô tội bị xâm hại tại những nơi hẻo lánh nước Anh. Trong sự vô cảm đến đau lòng đau lòng, tiếng gào thét thất thanh dần hóa thành không khí, và rồi từ từ bị đen tối gặm...