|07|

272 37 11
                                    

Gửi đến anh, Kang Daniel!

Mọi thứ trôi qua nhanh thật, mới đây đã tròn một năm chúng ta chia tay sau khi quen nhau được bốn năm. Thời gian đúng là chẳng chừa cho ai một lối thoát, anh nhỉ?

Chúng ta vì sao lại chia tay, em không nhớ rõ lắm, chỉ biết là đến bản thân mình là ai, em cũng không biết.

Mọi người nói em Park Jihoon, sinh viên đại học năm tư, năm nay 22 tuổi.

Thật kỳ lạ anh nhỉ, tên mình em chẳng nhớ nỗi vậy mà trong vô thức, em lại nhớ duy nhất tên của anh thôi! Đúng là buồn cười...

=====

Mọi người nói em chia tay với anh đến mức tuyệt vọng nên đã lao ra đầu xe tải đang chạy trên đường. Vậy em lại không chết, đã vậy còn rơi vào trạng thái mất trí nhớ tạm thời.

"Kang Daniel" có lẽ là hai chữ duy nhất còn sót lại trong đầu em, không đặc biệt nhưng làm em nhớ mãi, rốt cuộc là vì sao?

=====

Mọi người nói em tạm thời chưa thể khôi phục nên sẽ nằm viện chừng hai ba tháng để kiểm tra, trong lòng em lúc đó chợt cảm thấy thật kỳ lạ, hay nói đúng hơn chút mong mỏi người mà em bỏ cả tính mạng khi thất tình đến thăm em không.

Kết quả là không.

Chỉ có một cậu bạn tự xưng là bạn thân của em cũng họ Park, tên Woojin, chị gái và ba mẹ, cùng vài người bạn cùng khóa.

Dù có hụt hẫng nhưng vì không nhớ nên em tạm thời gác qua.

=====

Mọi người nói chân em bị phế, không thể đi lại được nữa, lẽ di chứng sau tai nạn.

Trong một lúc khờ dại ấy mà để lại hậu quả thật khôn lường.

Em vẫn chưa thể nhớ ra anh, Kang Daniel.

=====

Em nghe loáng thoáng người ngoài kia nói chuyện với nhau:

NielWink | Cỏ bốn lá.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ