Chương 13[H]

486 20 0
                                    


Phác Hữu Trấn cùng Lại Quán Lâm vào phòng, sau khi cửa phòng đóng lại, Phác Hữu Trấn như chốn không người liền cởi áo ra. Lại Quán Lâm đỏ mặt la lối:

- Đội trưởng, anh định làm gì?

Hắn nhìn y cười gian xảo:

- Tôi đi tắm, nãy giờ đứng ngoài biển cũng không ít cát bay vào rồi. Sao, em muốn tắm chung à? Được thôi!

Vừa nói hắn vừa tiến sát lại gần người kia, tay đặt trên sợi dây nịt. Người nọ bị doạ cho mặt đỏ tai hồng, sức quyến rũ kỳ lạ của hắn làm cho hạ thân y có chút nóng lòng, bèn vội vàng đẩy hắn vào phòng tắm.

Phác Hữu Trấn sau khi tắm xong khẽ mở cửa bước ra, trông thấy cảnh tượng đẹp như trong tranh hiện ra trước mặt. Căn phòng không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng từ phía cửa sổ hắt lên một bóng người đang nằm trên giường. Phác Hữu Trấn tiến lại ngắm kỹ bảo bối nhà mình, hàng mi dài cong nhẹ, đôi môi mọng quả thật nhìn vào muốn ăn ngấu nghiến, chiếc áo sơ mi để hở xương quai xanh nhỏ nhắn, cặp đùi thon trắng trẻo... cảnh sắc vốn đẹp, dưới ánh trăng càng trở nên hoàn mỹ.

Phác Hữu Trấn nhẹ nhàng khẽ vuốt gương mặt nam nhân trên giường, đột nhiên cất giọng:

- Em có biết bộ dáng giả vờ ngủ của em nhìn rất dở tệ không?

Lại Quán Lâm khẽ nuốt nước miếng, vì lo sợ chuyện ai cũng biết là chuyện gì nên y đành giả vờ ngủ trước, lại không qua mắt được hắn.

Phác Hữu Trấn cúi xuống lật người Lại Quán Lâm lại, hôn lên môi y một nụ hôn ngọt ngào. Hắn phả hơi thở vào bên tai y:

- Có muốn thoải mái một chút không?

Thoải mái? Thế nào là thoải mái? Lại Quán Lâm gào thét.

Phác Hữu Trấn rất tự nhiên luồn tay vào trong áo sơ mi nam nhân bên cạnh, vuốt nhẹ hai điểm nhô ra trước ngực khiến nó dựng đứng.

Vết chai trong lòng bàn tay của Phác Hữu Trấn khiến Lại Quán Lâm khẽ rùng mình, tuy nhiên cũng có chút tê dại.

Phác Hữu Trấn khẽ mỉm cười, dùng hai ngón tay xoa lấy hai điểm nhạy cảm, đoạn đưa lưỡi ma sát vành tai khiến Lại Quán Lâm đỏ mặt vùng vẫy đẩy hắn ra, lại vô tình tạo thế đẹp cho hắn áp sát hơn. Hắn trườn tay xuống hạ bộ nam nhân dưới thân khẽ xoa nhẹ hai hòn ngọc. Lại Quán Lâm lại vừa sợ vừa đê mê không cách nào thoát ra được. Hắn bắt đầu lộng, đưa tay chạm vào phân thân cực nóng, phía đầu còn tiết ra chút dịch, Phác Hữu Trấn khẽ cười:

- Em xem, cơ thể phản ứng rất nhiệt tình nha!

Vừa nói hắn vừa để tay lên xuống nhịp nhàng, từ từ gia tăng tốc độ, tay còn lại đưa ngón cái vào miệng y chơi đùa với chiếc lưỡi ướt.

Khoái cảm từ bàn tay hắn đem lại khiến Lại Quán Lâm dù đã cắn chặt ngón tay của hắn cũng mất kiểm soát mà không ngăn được tiếng rên rỉ khoái lạc phát ra ngoài vài tiếng.

Giọng nói hắn trở nên trầm dục, hơi thở có chút gấp gáp càng làm Lại Quán Lâm kích thích, y bấu chặt vào lưng hắn.

- Thoải mái đúng không? Cứ tiếp tục kêu lên như vậy tôi mới có thể làm em thoải mái hơn...

Phác Hữu Trấn từ từ cởi từng cúc áo Lại Quán Lâm , chiếc áo sơ mi nhanh chóng bị quẳng sang góc giường. Một tay xoa nắn thân thể nam nhân bên dưới, một tay hắn vẫn nhào nặn phân thân y, môi hắn áp sát mặt, nhẹ nhàng hôn lên vành tai đang ửng hồng, rồi rà lưỡi xuống nhấm nháp chiếc cổ trắng ngần, để lại một vài vệt đỏ. Lại Quán Lâm không kìm được dục vọng khẽ rên một tiếng.

 [Chuyển ver][ChamPan] Bảo vật của anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ