Chap 36: Hồ Điệp Trở Về

4.2K 290 3
                                    


Tuấn Chung Quốc trở về biệt thự Rose thì lập tức lên phòng đóng cửa. Anh cảm thấy thật sự rất mệt mỏi. Lúc ra về bác sĩ nói với anh nên dành nhiều thời gian chăm sóc cho Hồ Điệp. Nhưng anh phải làm sao bù đắp lại cho cô ấy đây.

Từ ngày có Chí Mẫn anh mới biết thế nào là tình yêu thật sự. Anh nhận ra tình cảm trước đây anh dành cho Hồ Điệp chỉ là một loại cảm kích mà thôi. Nhưng anh cũng không thể mặc kệ xem cô ấy như người xa lạ.

Cả đêm khồn ngủ được nên Tuấn Chung Quốc cảm thấy cả người khó chịu vô cùng. Anh ngồi xuống sofa xoa xoa hai bên thái dương.

Trịnh Hồng bước đến ngồi đối diện hỏi:" Thế nào? Không ngủ được?".

Anh k nói gì chỉ gật đầu. Bà uống một ngụm trà hỏi:" Không có gì muốn nói với ta?''.

Anh nói:" Ngày mai con sẽ về Trung Quốc".

Bà hỏi:" Có việc gấp sao? Vừa đến liền rời đi".

Anh trả lời:" Chỉ là chuyện công ty thôi".

Bà đứng dậy nói:" Được rồi. Khi nào rãnh ta sẽ sắp xếp qua đó một chuyến" sau đó ly khai.

Tuấn Chung Quốc đến bệnh viện làm thủ tục cho Hồ Điệp xuất viện. Tối qua anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định. Tạm thời sẽ đón Hồ Điệp về nước sắp xếp cho cô ấy một căn hộ và bác sĩ riêng. Đợi khi bệnh tình cô ấy tốt hơn sẽ đưa cô ấy về lại Mỹ rồi giúp đỡ tài chính cho gia đình cô ấy kinh doanh trở lại.

Hồ Điệp thấy anh đến thì vô cùng vui vẻ ôm lấy anh:" Anh đến rồi. Em cứ nghĩ anh sẽ không đến nữa".

Anh trả lời:" Ngày mai chúng ta sẽ về Trung Quốc. Anh đã sắp xếp nơi ở và bác sĩ cho em".

Cô ta nghe vậy hơi lo lắng nếu bác sĩ nói cô ấy không có bệnh thì biết làm sao nên cô ta vờ kích động xô anh ra  lớn tiếng hét:" Em không có bệnh, em không có bệnh. Em không muốn gặp bác sĩ''.

Anh thấy vậy nói:" Được. Em không có bệnh. Không gặp bác sĩ". Cô ta nghe vậy hài lòng ôm lấy anh.

Tuấn Chung Quốc về nhà liền gọi cho Chí Mẫn. Anh nhớ cậu. Rất nhớ cậu.

Anh nhìn Chí Mẫn qua màn hình sắc mặt nhợt nhạt lo lắng hỏi:" Bảo bối em không khỏe sao? Sao lại xanh xao như vậy?".

Cậu mệt mỏi trả lời:" Em không sao. Anh không cần lo cho em''.

Anh đau lòng hỏi:" Em là bảo bối của anh. Em nói sao anh không lo cho được".

Cậu cố mỉm cười:" Em thật sự không sao".

Anh nhíu mày:" Em còn không chịu nói?".

Cậu cúi đầu:" Chỉ là...tối qua em gặp ác mộng" sau đó mắt rưng rưng nói tiếp:" Chung Quốc. Anh mau về đi em nhớ anh lắm. Em mơ thấy anh bỏ rơi em. Anh không cần em nữa".

Anh thấy cậu như vậy đau lòng nói:" Ngoan đừng khóc. Em khóc như vậy anh đau lòng lắm có biết không? Mai anh sẽ về với em được không?''.

Cậu gật đầu đưa tay lau nước mắt.

Anh nhẹ giọng hỏi:" Bảo bối ngoan. Em đã ăn sáng chưa?".

[ KOOKMIN VER ] EM CHÍNH LÀ NGƯỜI NẮM GIỮ TRÁI TIM ANH [ Đang beta]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ