chương 30

1.2K 133 36
                                    

Hà Đức Chinh cũng nghỉ phép nửa tháng về nhà coi như tĩnh dưỡng chân, nửa tháng sau lên câu lạc bộ bắt đầu tập luyện lại.

Về đến Phú Thọ mới có hơn 3h chiều, ngại trời hè nắng gắt, Hà Đức Chinh cũng không định gọi người nhà ra đón cho phiền, gọi taxi về cho tiện.

Ai ngờ vừa ra xuống xe đã thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở quán nước gần đó, Hà Đức Chinh tặc lưỡi một tiếng chạy lại

-Anh Lâm, anh đến đón em à?

Người được kêu anh Lâm gật gật uống nốt cốc nước, đứng dậy tính tiền rồi liền kéo Hà Đức Chinh đi

-Chả đón em thì đón ai, trời nắng thế này chạy ra ngoài bến xe uống nước chắc.

-Nắng anh còn ra làm gì, em bắt taxi về cũng được.

-Thôi, anh không nỡ để crush cũ của anh chịu khổ đâu!

Hà Đức Chinh cười hì hì lấy lòng hai tiếng, đoạn nhảy tót lên xe, còn hành lí thì đã được người đàn ông kia mang ra cất sau cốp.

Khoảng thời gian trước cậu mới biết anh Lâm đạo diễn này với mình là anh em xa, xa tít tắp nhưng cũng coi là có máu mủ với nhau, tên đầy đủ là Đặng Việt Lâm. May là hồi đó hai người chưa kịp xác định quan hệ, nếu không thì chắc sẽ bị định tội loạn luân rồi.

Anh Lâm này đã 30, cũng coi như Hà Đức Chinh có thêm một ông anh lớn đi.

Đường đi hết có 30 phút mà Hà Đức Chinh cảm giác như lỗ tai mình bị tra tấn đến phát điếc rồi, người bên cạnh không ngừng càu nhàu sao dạo này gầy thế, ăn uống kiểu gì mà còn mỗi da bọc xương, da thì đen hết cả phần thiên hạ...etc...vân vân và mây mây...

Đi về nhà vốn chỉ mất nửa giờ mà không hiểu sao hôm nay người kia lái xe như lết trên đường, sau đó hết rẽ chỗ này lại quẹo chỗ nọ, đến hơn một giờ vẫn chưa về tới nhà.

Hà Đức Chinh bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài, cũng không nhớ mình đã lắc đầu bao nhiêu lần trước mấy câu hỏi nhạt nhẽo kiểu như em muốn ăn gì không, muốn đi đầu không, muốn mua gì không của người kia.

Hà Đức Chinh cuối cùng không chịu nổi nữa, dứt khoát bắt Đặng Việt Lâm dừng xe dưới một bóng cây ven đường, mặt đen như đáy nồi

-Anh có cho em về nhà không hả? Tự dưng lại lượn như cá cảnh giữa trưa nắng thế này!

Đặng Việt Lâm tặc lưỡi một tiếng, cà lơ phất phơ cười cười

-Thì chẳng phải đang về nhà hay sao, anh chỉ muốn lượn một chút, cùng em tâm tình thôi mà, lâu lắm rồi mới gặp!

-Anh thừa xăng quá nhỉ, về nhà không nói chuyện được à?!

-Anh ngại bố mẹ em...!

-Ngại cái rắm! Anh ba ngày thì hai ngày chạy sang nhà em ăn trực, em không ngại thì thôi anh ngại cái gì?! Nói cho em, ở nhà có chuyện gì?!

Đặng Việt Lâm cứng họng không nói được gì đành nhắm mắt làm ngơ, quay đầu đi như thể đang ngắm cảnh.

Hà Đức Chinh tức muốn xì khói, trong lòng lại càng lo lắng nhà có chuyện gì, cuối cùng dứt khoát xuống xe đi bộ về.

Tình của nắng. (Fanfic Dũng Chinh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ