"Giang Trừng? Ngươi ở đây làm gì? Không ra chỗ đám người Kim Lăng tụ tập mà uống rượu sao? Định theo dõi ta à? Haha..." Ngụy Vô Tiện nói xong mới để ý dường như có chút kì quái.
Giang Trừng đứng im như phỗng dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn. Nếu nhìn không thì thôi đi, đằng này lại cứ như muốn bổ nhào vào đánh nhau một trận, không khỏi làm Ngụy Vô Tiện quan ngại.Đột nhiên hắn thở ra một hơi dài, mùi rượu theo đó phả ra nồng nặc. Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, quả nhiên con ngươi Giang Trừng cũng đảo theo, có điều hắn vẫn cứ như vậy toàn thân bất động khiến Ngụy Vô Tiện ôm bụng phì cười:
"Trời ạ, thì ra là say rồi!"
Giang Trừng nhíu mày, hất phăng cái điệu cười ngớ ngẩn đó, nói: "Cởi ra!"
Ngụy Vô Tiện: "Cởi gì?"
Giang Trừng nghiến nghiến răng, Ngụy Vô Tiện có thể thấy hắn phát ra được mấy câu này là vô cùng vất vả: "Đừng giả ngây giả ngốc, ta bảo ngươi cởi ra!" Hắn miết nhẹ vào chiếc nhẫn trên bàn tay phải, Tử Điện dần thành hình, quật một đường xuống đất. Khoảng đất gần chỗ Ngụy Vô Tiện đứng nứt toác, cũng may không có sập.
Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, nhìn theo hướng hắn chỉ, là hỷ phục mặc trên người. Đang ngày thành thân lại bắt người ta cởi ra, còn nói to như thế, thu hút sự hiếu kì của biết bao con người.
"Này, đây là sắp đánh nhau sao? Pháp bảo cũng lấy ra rồi!"
"Chậc chậc, ngày này mà đánh nhau thì kỵ lắm. Ta còn tưởng Vân Mộng và Cô Tô sắp trở thành thông gia rồi chứ, tự nhiên lại rút vũ khí ra làm gì?"
"Ta nghe nói Giang Vãn Ngâm không đồng ý hôn sự này đâu a"
"Ấy, chẳng lẽ cũng muốn giành giật?"
"Bé cái mồm thôi, ngươi mà để Hàm Quang Quân và Gia chủ nghe được thì cái mạng này chết chắc!"
Tiếng tám chuyện cùng xì xào vang lên không ngớt, Ngụy Vô Tiện chỉ còn biết nhìn bọn họ lắc đầu nói lí nhí: "Không phải đâu!"
Kim Lăng ngồi chỗ xa cũng biết chuyện, mò đường chen lấn qua đám đông mà đến, kéo tay Giang Trừng nói nhỏ: "Cữu cữu, mình về thôi. Ở đây không ổn cho lắm..."
Ai ngờ Giang Trừng giựt ngược tay lại, làm Kim Lăng suýt mất đà bổ nhào ra trước.
"Cái gì về? Ta còn chưa xong chuyện. Ngươi mau lăn sang kia trật tự, coi chừng ta đánh gãy chân ngươi!"
Kim Lăng: "Ách.."
Giang Trừng sắc mặt sa sầm tiến đến gần Ngụy Vô Tiện, lại quật Tử Điện xuống đất, nói: "Ngụy Vô Tiện ngươi được lắm! Lời hứa năm xưa với bổn tông chủ ngươi còn dám nuốt. Có phải ngươi coi thường ta? Hay vì khi ấy ta chỉ mới có vài tuổi ranh, không đáng để ngươi bỏ vào mắt?Ngươi chỉ có mình Lam Vong Cơ thôi...hức. .." Giang Trừng dừng lại, nhíu nhíu mày. Ngụy Vô Tiện đoán hắn sắp nôn, thế nhưng hắn lại dõng dạc nói tiếp: "...Được, nếu thực như vậy, thì ngươi nhìn ta bây giờ đi, ta hiện giờ chính là tông chủ của Vân Mộng Giang thị, một trong số tứ đại gia tộc của giới huyền môn này! Lợi hại rồi chứ, cung kính được chưa?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[MA ĐẠO TỔ SƯ ĐỒNG NHÂN] Đêm Tân Hôn
RomansaAuthor: An An/ Hải Nhân Tình Lâu Một đồng nhân nho nhỏ về phu phu Vong Tiện.