"Cha, thế nào là một vị chủ nhân tốt ạ?"
"Đó là người sẽ chăm sóc và phát huy được tối đa khả năng của con. Là người con sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ."
"Vậy làm cách nào con tìm được người đó?"
"Khi thời điểm đến, con sẽ tự nhận ra."
Người đàn ông dùng khăn lau lưỡi kiếm đến bóng loáng, đáy mắt phản chiếu ánh lửa đỏ rực.
Đó là hồi ức cũ nhất và cũng là duy nhất mà hắn còn nhớ, về cuộc hội thoại với người thợ rèn đầu tiên. Kể từ đó hắn xông pha chiến trận, qua tay không biết bao nhiêu chủ sở hữu nhưng chưa từng có kẻ nào khiến hắn thực sự động tâm.
"Chẳng lẽ lại không có sao?"
Trơ trọi giữa chiến trường rộng lớn, thanh Doudanuki thấm máu kẻ thù rạn vỡ. Vùi trong cát bụi thời gian.
"...cha."
...
Lần thứ hai hắn mở mắt, lò rèn vẫn cứ nóng hừng hực và ngột mùi bồ hóng như vậy.
... Nhưng không phải cha.
Phía trước chỉ có một thanh niên trẻ đang xách áo gã mà hắn đoán là thợ rèn. Kẻ đó thả tay thợ vấy máu xuống đất rồi mỉm cười nhìn hắn.
"Ba giờ. Cuối cùng con cũng đã về. May lần này không phải Izuminokami. Hm Rèn?"
"Tôi đã bảo nếu ngài chịu chi Ema từ đầu thì đâu đến n-" Gã nhỏ bé lồm cồm bò dậy, ăn thêm một phát đạp đập mặt xuống đất.
"Đến với papa nào Chồn Con~."
"... Tôi không phải chồn."
Hắn xách kiếm, đi thẳng, bỏ qua bản mặt đang nghệt ra và đôi tay khựng giữa không trung. Thêm câu nói "Ố ồ!" từ thợ rèn vừa ngóc cổ bồi thêm.
"Dẫn đường đi. Chủ nhân tiếp theo."
Doudanuki Masakuni thậm chí không thèm nhìn lại. Hắn có linh cảm mãnh liệt bài xích thanh niên này, trực giác mách bảo kẻ đó là một cục rắc rối to đùng cần phải tránh xa.
"Được rồi Chồn Con. Về nhà nào."
Múi máu vẫn vẩn lên quyện trong làn khói hắc.
...
Đến nơi ở mới được hai tuần- một thủ phủ khá rộng lớn bừa bộn đồ vật kì quặc. Doudanuki nhận ra không chỉ hắn mà còn có những thanh kiếm từ mọi thời đại tụ hội. Tất cả họ đều có cơ thể con người, với tính khí ít nhiều quái đản. Nhưng thực lực rất mạnh. Hoạt động thường nhật xoay quanh việc phá phách, chữa thương, làm nội phiên,... xuất trận dành cho những thanh Tantou, Wakizashi là chủ yếu. Đấu tập càng không cần nói vì đám kiếm lớn hơn hầu hết từ chối chỉ vì hắn chưa đạt mức hồi phục hoàn toàn kĩ năng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TouRan] Bản doanh mất nết|
FanfictionXuân: Gió nổi, tập đề cương lẫn cánh anh đào... Chuyện kể vườn hoang 19 xin được phép bắt đầu! ---- Bản quyền: Thuộc về DMM & Nitroplus, ảo tưởng cá thể. Thể loại: Fanfic, tạp văn, OE. Tình trạng: Đã hoàn thành. Nội dung: Phần MỘT thuộc series [Tour...