-"Vương Nguyên, cậu không thể có con. Cậu từ bỏ Vương Tuấn Khải đi" Âu Dương Na Na nói
-"Vương Tuấn Khải sẽ chán cậu thôi, cậu không thể mang thai. Không thể cho anh ấy được một mái ấm trọn vẹn hahaha" Phương Y Y nhìn cậu chằm chằm
-"hạnh phúc sao? Xem cậu hạnh phúc được bao lâu. Không có con thì Vương Tuấn Khải cũng tìm nữ nhân khác" Âu Tuyết Băng đôi mắt sắt bén nhìn cậu
AAAAAA
Vương Nguyên hét lên rồi giật mình tỉnh giấc. May quá chỉ là mơ thôi, anh bị cậu làm cho tỉnh giấc. Quay qua hỏi cậu có bị làm sao không, Vương Nguyên lắc đầu nói không có gì sau đó tiếp tục nằm xuống ngủ. Anh lau mồ hôi trên trán cậu rồi cũng nằm xuống ngủ. Dạo gần đây Vương Nguyên rất hay mơ như vậy, những lời nói đó ám ảnh cậu dù là sáng hay tối. Thấy Vương Nguyên cứ lăn qua lăn lại, Vương Tuấn Khải trực tiếp ôm cậu vào lòng vỗ vỗ lưng cậu để cậu ngủ. Nằm mơ? Nằm mơ thôi, Vương Tuấn Khải vẫn rất yêu thương cậu mà. Nhưng nếu lỡ....lỡ có một ngày như thế thật thì sao?
Sáng hôm sau thức dậy, vẫn như bình thường dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho cả hai cùng ăn. Hai người cùng nhau ăn bữa sáng thật ấm cúng. Vương Tuấn Khải nói chiều nay sẽ dẫn cậu đi siêu thị mua thêm ít thực phẩm, Vương Nguyên cũng gật đầu đồng ý.
Chiều đó hai người cùng nắm tay đến siêu thị mua thức ăn. Đi vòng quanh siêu thị tìm thứ mình cần thì hai người gặp phải một đứa bé bị lạc mẹ. Đứa bé cứ khóc không ngừng, Vương Tuấn Khải chủ động tiến đến hỏi xem cậu bé có bị sao không. Vương Tuấn Khải rất ôn nhu với con nít, thậm chí vô cùng yêu thích trẻ con. Cậu bé nói không tìm thấy mẹ, anh và cậu dắt cậu bé đi vòng vòng siêu thị tìm người, đến khi tìm được mẹ đứa bé chị ấy cảm ơn hai người không dứt. Vương Tuấn Khải nở nụ cười tươi rói nói không sao cả, còn nựng nựng bé con nói cậu bé thật dễ thương. Nhìn cảnh tượng này Vương Nguyên có chút chịu không nổi. Vương Tuấn Khải tạm biệt em bé rồi lại tiếp tục cùng cậu đi mua đồ, trên suốt chặng đường Vương Nguyên không nói bất cứ câu nào dư thừa. Vương Tuấn Khải hỏi cậu có bị làm sao không cậu cũng chỉ lắc đầu nói không có.
Dạo gần đây Vương Tuấn Khải lại hay đi sớm về khuya, khi về nhà nồng nặc mùi rượu. Vương Nguyên từng nói muốn đi theo nhưng anh bảo cậu cứ ở nhà đợi anh về. Anh nói chỉ vài bữa thôi nhưng tình trạng này cứ tiếp diễn liên tục hơn nửa tháng.
Hôm đó cùng về nhà trên người toàn mùi rượu. Vương Nguyên đỡ anh vào nhà sau đó lấy nước ấm lau người cho anh. Vương Nguyên đau lòng nhìn Vương Tuấn Khải, cúi đầu xuống hôn môi anh. Cậu chủ động hé miệng nhưng anh cũng không có làm gì. Đã rất lâu rồi hai người không thân mật.....
Vương Nguyên nói với Vương Tuấn Khải muốn về nhà thăm mẹ anh cũng gật đầu, anh nói dạo này công việc nhiều nên cậu về trước, thu xếp xong anh sẽ về. Vương Nguyên một bộ khó chịu mà về nhà, cậu không nói gì với bố mẹ vì sợ hai người lo lắng. Lâu như vậy mới về nhà không thể để hai người lo cho cậu được.
Tối đó gia đình cậu ngồi xem phim, tình tiết khá ức chế. Vương Nguyên ngồi bình phẩm một câu "nam chính thực quá đáng, cô ấy đã không thể sinh con phải biết tội nghiệp cho cô ấy chứ"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Nguyên] Yêu em từ lần chạm mặt đầu tiên
FanfictionThể loại :hiện đại, ngọt, HE, có H, thanh xuân vườn trường, công sủng thụ, thụ yêu công Nhân vật: Vương Tuấn Khải_Vương Nguyên Phụ: Tỉ_Hoành Truyện dành cho những ai cuồng ngọt