Ngồi lên taxi, nước mắt cuối cùng cũng không cầm được, tôi úp mặt vào hai tay, buông thả cho tiếng khóc của mình. Tôi biết rõ là lần này, cái giá tôi phải trả là lớn đến dường nào, bất luận kết quả thế nào thì tôi cũng không thể quay về nữa. Không thể trở về đây nữa, trở về ngôi nhà chất chứa niềm hạnh phúc lớn nhất đời tôi, tôi đã đánh mất Tiểu Hải, đánh mắt triệt để. Lần này, là Tiểu Hải đã buông tay, tôi không cách nào níu kéo, đây rốt cuộc là cái giá phải trả cho sự vô tri của thời niên thiếu, hay là của sự cho đi trong cố chấp, tôi không còn tâm trí để suy xét.
Vào đến bệnh viện, đóng tiền, làm thủ tục. Tấm thẻ ấy có hơn ba hai ngàn, tôi rút ra hết. Sau khi cất kỹ số tiền còn lại, tôi cầm theo biên nhận rồi chạy về phòng phẫu thuật. Đèn cấp cứu vẫn còn sáng, tôi ngồi xuống dãy ghế dài trước cửa phòng, hai tay nâng đầu, im lặng bất động. Tôi không dám tưởng tượng nhỡ Nhã Đình xảy ra chuyện gì, tôi biết phải nói với bố mẹ của cô ấy như thế nào. Cái cảm giác gánh vác một sinh mạng ở trên vai nặng nề lạ thường, nó đè đến tôi không thể chống chịu. Tôi đã mất đi điểm tựa rồi, nếu như nói những ngày tháng qua, tôi có thể kiên trì hoàn toàn là vì Tiểu Hải ở trong lòng tôi, cậu ấy chống đỡ tôi thì bây giờ, ngay cả điểm tựa này cũng mất rồi, tôi thật sự muốn kéo cửa sổ ra và nhảy xuống đường, cứ để mọi thứ thanh tịnh. Cô lao công đang lau nhà không ngừng nhìn tôi, tôi biết, sắc mặt của tôi nhất định tái nhợt đến đáng sợ.
Cũng may, ông trời đã không quá thử thách tôi, Nhã Đình đã rời khỏi cơn nguy kịch, đương nhiên, đứa bé cũng không còn nữa. Tôi bôn ba bận rộn trong bệnh viện như một cái xác không hồn, lẳng lặng chăm sóc Nhã Đình. Khi thật sự quá mệt mỏi, tôi về nhà của ba mẹ để ngủ, hoặc đến chỗ của Khắc Khắc, vào cửa là bắt đầu ngủ, ngủ dậy thì đi. Mẹ nói tôi vô lương tâm, nhưng tôi chẳng còn hơi sức nào để tranh cãi. Khắc Khắc rất tinh ý mà không hỏi tôi nguyên nhân, chỉ một mực cảm thán thật đáng tiếc. Tôi biết Khắc Khắc ám chỉ Ninh Hải, nhưng tôi không dám hỏi, tôi sợ tôi sẽ rơi nước mắt.
Tinh thần của Nhã Đình rất tiêu cực, tôi chỉ biết cố gắng khuyên nhủ, nhưng lần nào cũng đều là tôi rơi lệ trước, tôi không thể khống chế mình, tôi nhớ Ninh Hải, tôi khóc đến không thể ngưng lại, để rồi bao giờ cũng kết thúc bằng việc Nhã Đình an ủi lại tôi.
Một tháng sau, Nhã Đình xuất viện, chúng tôi cùng trở về ngôi nhà trọ ấy.
Đêm giao thừa, tôi xem xong chương trình "Đêm hội Xuân" thì lấy cớ ra ngoài bắn pháo hoa với bạn bè rồi trở về nhà trọ ngủ. Nhã Đình đã leo lên giường của tôi, chui vào chăn của tôi, và ôm lấy tôi từ phía sau.
Tôi không lay động. Trái tim của tôi đã không còn loạn nhịp vì cô ấy nữa, thậm chí còn có hơi phản cảm với cánh tay đang đặt trên eo tôi. Nhưng tôi vẫn không nhúc nhích, không còn sức nữa.
"Dịch, yêu mình như lúc ban đầu được không?"
Tôi im lặng.
"Giống như trước đây, ở bên mình, bảo vệ mình, yêu mình, được không?"
"Không." Tôi lạnh giọng, thái độ kiên quyết. Tay của Nhã Đình hơi khựng lại, song vẫn không nhấc ra.
"Tại sao? Là vì Ninh Hải ư?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit✿BHTT✿HĐ] Truyện Kể Trong Câu Chuyện - Dịch Bạch Thủ
Romance"Nếu như tình yêu có thể dễ dàng bị thay thế, vậy điểm đáng quý của nó còn có thể là gì?" ---------------- Truyện Kể Trong Câu Chuyện Tác giả: Dịch Bạch Thủ Người dịch: Gia Gia Thể loại: Hiện đại, bách hợp. Số chương: 20 chương chính + 01 ngoại truy...