Chương 47

127 8 0
                                    

"Tạt nước vào mặt cho nó tỉnh."

1 tên đàn em nhận lệnh, vội cầm 2 chai nước đi đến chỗ Hải Băng và Mẫn Nhi, cả 2 vẫn còn mê man. Sau đó là tiếng nước liên tiếp lao vào mặt, cả 2 lờ đờ mở mắt. 

Những thứ đầu tiên đập vào mắt cả 2 không mấy gì bắt mắt, không khí tại đây bỗng hiện lên mùi nguy hiểm. Hải Băng nhìn Nhã Ân và Tuệ Anh đang đứng cười trước mặt, cô hoảng hồn. Rõ ràng khi chiều cô vẫn còn ở quán trà sữa, tại sao bây giờ lại ở đây? Cô biết chắc chắn 2 nhỏ bắt cô đến đây không phải để làm điều gì tốt đẹp, cô cố cựa quậy nhưng dây trói quá chặt, miệng lại bị dán băng dính. Vừa nhìn qua bên cạnh, Hải Băng bất ngờ vì thấy Mẫn Nhi cũng bị bắt và trói giống mình.

Nhã Ân ngồi xuống cạnh Hải Băng, nhỏ mỉm cười từ từ đưa tay về phía cô rồi chợt nhanh tay nắm lấy tóc cô kéo ngược ra sau.

"Sao nào? Bất ngờ lắm à, bạn tốt?"

Hải Băng mở to mắt, không phải vì quá bất ngờ trước hành động của nhỏ mà là vì nhận ra mục đích thật sự của nhỏ khi hẹn cô ra và yêu cầu chỉ 1 mình cô đến, thì ra là cố tình muốn bắt giữ cô. Nhưng tại sao Mẫn Nhi cũng ở đây?

"Cuối cùng mày cũng có ngày này. Mày muốn, để tao kể tội hộ mày hay tự mày kể? Hả?"

Hải Băng lắc đầu, thật sự cô không biết mình đã làm sai điều gì? Cô vội vàng lên tiếng nhưng chỉ là những điệp khúc "Ưm.. ưm." vì miệng bị dán chặt bởi băng dính.

"Thật ra mày cũng không cần phải nói. Tội lớn nhất của mày chính là tự tiện đụng vào thứ thuộc về Hạn Nhã Ân này." - Nhã Ân cười nắc nẻ, trợn mắt, nhỏ không nắm lấy tóc cô nữa mà bóp chặt cổ cô.

Hải Băng vùng vằng nhưng tay chân cô lúc này chỉ làm mọi chuyện thêm vướng víu bởi nó bị trói rất chặt. Cô bắt đầu khó thở, miệng lại bị dán kín đến lời nói cũng không tài nào lọt qua lớp băng dính ấy, cô cố cựa quậy nhưng chỉ làm tổn hao sức lực, gần như sắp tắt thở đến nơi, nước mắt không biết tự khi nào đã tuôn dài trên má.

Mẫn Nhi nãy giờ chứng kiến tất cả, cô không thể ngồi yên mà nhìn liền dùng chân đạp mạnh vào người Nhã Ân, làm nhỏ ngã ra đất. Cuối cùng nhỏ cũng buông tay khỏi cổ Hải Băng nhưng có muốn ho để có lại hơi thở cũng không thể, cô bắt đầu xanh mặt.

Nhã Ân đứng dậy, nhỏ trợn mắt nhìn Mẫn Nhi rồi vội tháo băng dính trên miệng Hải Băng. Nhỏ không thể để Hải Băng có chuyện gì vì cô còn phải làm con tin cho chuyện quan trọng của nhỏ.

Hải Băng ho liên tục và thở gấp, chậm 1 chút nữa là có án mạng.

Tuệ Anh cũng không nhịn được, ả giáng 1 cái tát tay vào mặt Mẫn Nhi. - "Bản thân còn lo chưa xong, định lo chuyện bao đồng à?"

Mẫn Nhi trợn mắt giận dữ nhìn Tuệ Anh nhưng mau chóng quay qua lo lắng nhìn Hải Băng, muốn hỏi xem cô có sao không nhưng không thể nói được. Hải Băng hiểu, chỉ lắc đầu.

Nhã Ân phủi phủi tay, nhỏ cười. - "Bây giờ bắt đầu trò chơi được rồi."

Tuệ Anh nhìn Nhã Ân rồi cười nhếch.

Nếu Muốn Rời Khỏi Tôi, Em Hãy Giết Tôi Đi! ( Full )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ