Bùi Tiến Dụng thầm rủa một câu, chen chân đi vào trong phòng. Bình hoa trên bàn bị hất vỡ tan tành, mọi thứ trong phòng rối tung, theo đúng nghĩa.
"Hậu!" Bùi Tiến Dụng lớn tiếng gọi, thế nhưng căn phòng vẫn im lặng đến đáng sợ. Phòng tắm cửa mở toang, tất nhiên không một bóng người.
Anh đặt hai phần cháo xuống bàn, nhíu mày khó hiểu. Thái độ đã rất lạ, lại còn đập phá đồ đạc, và trong lòng Bùi Tiến Dụng có chút bất an. Anh lao ra khỏi phòng, chạy khắp nơi tìm kiếm.
Lúc đi trên đường tâm tư đều đặt ở Hà Đức Chinh, cậu nhìn thấy gì anh cũng không rõ, chỉ là có vẻ run sợ lắm. Khách sạn gần sáng không còn nhiều người, khắp nơi đều tối tăm. Bùi Tiến Dụng chạy một hồi vẫn không thấy Đoàn Văn Hậu đâu liền có chút mất kiên nhẫn, tốc độ cũng giảm dần, rốt cuộc dừng hẳn lại.
Tại sao... lại bận tâm đến như vậy? Cậu ta không về phòng, cứ mặc kệ cậu ta, miễn không chết ở đâu đó là được rồi.
Nhưng mà đến lúc ngộ ra được tâm tình của mình, trước mắt độ nhiên hiện lên một cái bóng đen. Bùi Tiến Dụng nheo mắt gọi to, "Văn Hậu!"
"Vâng?" Đoàn Văn Hậu động tác hơi khựng lại, theo thói quen hô lên. Đến khi nhận ra Bùi Tiến Dụng đứng đấy, vẻ mặt rốt cuộc cũng thả lỏng.
Trong bóng đêm chỉ lờ mờ nhận ra nhau, xúc cảm của đối phương thì lại mờ mờ ảo ảo. Tiến Dụng nhất thời không nhận ra vẻ hoảng loạn trong mắt cậu, bước đến nắm lấy cổ áo người kia, "Cậu đi đâu vậy!? Đồ đạc trong phòng cũng rối tung, là do cậu à?"
Đoàn Văn Hậu hơi ngẩn ra, sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra. Khi đó về phòng, tắt đèn định ngủ, bên phía cửa sổ lại kêu một tiếng. Nhìn đến, Văn Hậu liền hoá điên.
Đôi mắt dưới ánh trăng lộ ra vài tia hoảng loạn trước khi bị hàng lông mi dài che mất, "Đúng là do em. Chỉ là... lúc đó, em lỡ tay."
Thái độ của Đoàn Văn Hậu từ nãy đến giờ đều rất lạ, dù nhiều lần tra hỏi, thế nhưng cậu ta một câu cũng không giải thích, Bùi Tiến Dụng cũng nhận ra cậu không muốn nói, thôi thì bỏ qua. Thứ anh nên quan tâm không phải những điều này.
"Lỡ tay con mẹ gì chứ? Về phòng nhanh đi! Đồ đạc trong phòng bị cậu làm cho hỏng cả rồi, thầy Park mà mắng, tôi không chịu trách nhiệm đâu." Bùi Tiến Dụng gắt gỏng rủa hai ba tiếng trong miệng, dù là lầm bầm nhưng Đoàn Văn Hậu đối diện nghe rất rõ.
"Em xin lỗi. Em sẽ báo với phục vụ khách sạn, toàn bộ trách nhiệm về điều này em sẽ chịu tất."
"Mau lên phòng!" Bùi Tiến Dụng xoay người hướng về phía sảnh khách sạn mà bước vào.
Đoàn Văn Hậu báo cáo cho khách sạn về vụ lộn xộn trên phòng, phục vụ cũng đã dọn dẹp đống đổ nát, và tất nhiên toàn bộ chi phí hư hại thì cả đoàn sẽ trả.
Thầy Park đã rất tức giận. Gần sáng bị đánh thức đã không thoải mái gì, lại còn phải xử lí những cái chuyện không thể tin được, thế thì đâu ai mà tiếp tục hiền hậu được. Trước sau cơn thịnh nộ của thầy Park, Đoàn Văn Hậu chỉ im lặng chịu trận, mà dù có lên tiếng cũng đâu thể nào phản kháng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Dụng Hậu | Cả Đời Thương Nhớ
FanficNgày đó nếu Bùi Tiến Dụng chịu một lần quay đầu lại, có lẽ bây giờ bọn họ đã không phải chịu dằn vặt như thế. Một năm trôi qua, rốt cuộc thì bản thân cũng nhận ra được cảm xúc nơi đáy tim, thế nhưng nghoảnh đầu nhìn lại, đã chẳng còn ai ở đấy nữa rồ...