One - shot

10.6K 1K 114
                                    


_______________

*Flash back*
" Chuuya! Rạp chiếu phim hôm Chủ Nhật nhé? Ở đó sắp chiếu phim về nạn tự sát- "
" Không, ngươi đâm đầu vào rạp mà chết đi. "

" Chuuya, - "
" Không. "

" Chuu- "
" Ta đang bận, tẹo nữa! "

" Cái gì đang làm phiền cậu thế? "
" Ngươi đấy. "

********

Tên đó đã ngó lơ cậu cả ngày nay rồi.

Nakahara Chuuya là một học sinh cao trung, đến trường vào buổi sáng và về nhà vào chiều tối, ăn cơm trong kí túc xá nhà trường. Cậu nhớ là mình sống rất tốt, không phải là loại gọi dạ bảo vâng hay hiền lành nết na gì, nhưng lúc nào cũng khá lịch sự, câu cú đủ chủ - vị và chỉ gây gổ đánh nhau lúc cần thiết thôi.

Nói tóm lại là cậu sống rất đẹp ( chưa kể đến việc cậu cũng đẹp ). Hôm nay cậu còn dắt một con mèo sang đường lúc đi học và giúp một nữ sinh cột dây giày. Vậy hà cớ chi mớ rắc rối lên xuống lại ập vào mặt cậu?

Nhắc lại, tên đó đã ngó lơ cậu cả ngày nay rồi.

"Tên đó" mà Chuuya nhắc đến nãy giờ là Dazai Osamu, học sinh cùng trường và cùng lớp luôn.

Chẳng biết hắn đến trường lúc nào, chỉ biết mỗi buổi sáng khi Chuuya bước qua cổng đều thấy hắn ngồi dưới một gốc cây già, mắt dán vào quyển sách kì lạ. Thi thoảng cậu sẽ thấy hắn cùng một vài cô gái, có thể là người ta đến tỏ tình hắn, cũng có thể là hắn đùa cợt người ta. Nhưng chung quy là sáng nào Dazai cũng ngồi đó đọc sách, cười với cậu khi cậu đến và mở đầu ngày mới bằng mớ cạnh khóe đáng ghét.

Hắn sẽ đứng dậy, gấp quyển sách rồi vỗ vỗ mũ cậu, " Chuuya vẫn nhỏ như mọi khi ha ". Ngay sau đó vài giây, hắn sẽ giật lấy cái mũ, làm gì đó với nó mà 100% khiến cậu phải gằn giọng: " thằng khốn, trả đây! ".

Chẳng ai biết nhà hắn ở đâu nốt, chỉ biết hôm nào hắn cũng theo Chuuya về. Cậu sống một mình, bố mẹ đã mất lâu rồi. Người giám hộ là Kouyou sẽ tới thăm cậu thỉnh thoảng. Lúc nào cũng vậy, Dazai theo cậu về,tay vung vẩy cặp sách của cả 2 ( làm như cậu sẽ để hắn đi theo mà không đòi hỏi gì ). " Chuuya, năm ngoái, nơi này xảy ra tai nạn chết người đấy! " - Hắn sẽ chỉ tay vào một đoạn đường phía trước, cười cười kiểu bất cần. Chuuya ghét cái cách hắn nói về cái chết như thế, ghét cái cách tim cậu thắt lại mỗi lần thấy lớp băng gạc cuốn quanh tay hắn được thay mới, dày thêm.

Theo cậu về nhà, hắn sẽ ném cặp sách mà lăn ra ghế sofa, " Ghế nhỏ quá, y như Chuuya vậy... ". Cậu vừa chuẩn bị đồ ăn cho hắn vừa " biến đi", làm như hắn sẽ. Cậu ngủ trong phòng riêng, Dazai ở ngoài ghế sofa đọc sách trong ánh đèn mờ mờ. Từng nhắc hắn bảo vệ mắt nhưng hắn đâu nghe... Dazai nói sẽ về nhà khi cậu đã ngủ say; hắn không bao giờ bước vào phòng cậu một khi cậu đã khóa cửa ( không phải Chuuya muốn hay gì ). Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu sẽ thấy một cái sofa với vỏ bọc hơi gấp nếp và lộn xộn như có ai đã ngủ qua đêm, và buổi sáng khi đến trường cậu sẽ thấy hắn dưới gốc cây ngồi đợi.

[ BSD Skk Oneshot ] Nhạy cảm hơn một chút...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ