[Hai- Ba]

1.7K 65 0
                                    

Hồi hai

"Viên Viên, con có thư báo này."

Nghe thấy giọng nói của mụ mụ, tôi dứt khỏi suy nghĩ của bản thân, để xuống tấm hình của Bách Ngọc lại quyển album toàn ảnh em tôi lén chụp. Tôi nhanh chóng sải bước xuống nhà, đi tới hòm thư, tôi nhìn một chút phiếu báo đậu đại học. Tôi không ngạc nhiên cho lắm nhưng khi nhìn thấy Bách Ngọc từ trong nhà mang bao rác ra ngoài, đại não tôi chợt sáng lên.

Thầm nghĩ Bách Ngọc chính là người rất lười suy nghĩ lại hay e ngại những gì quá phức tạp nên tôi biết chắc năm sau em có thi đại học cũng sẽ chọn trường gần đây điểm tàm tạm mà vô.

Vì quá hiểu rõ em nên tôi cảm thấy có chút nhức đầu. Tôi thật không muốn nhìn thấy cảnh em và tôi ở hai nơi. Tôi híp lại hai mắt khẽ trầm tư, nghĩ phải làm sao để em thi vào chung trường với tôi. Có như vậy tôi mới an tâm mà sống được.

"Ôi chao, Viên cháu làm gì ở đây?"

Giọng nói quen thuộc đánh tới bên tai tôi. Tôi cảm thấy như gặp thuyền giữa biển lạnh mênh mông. Tôi hai mắt khẽ sáng nhìn mụ mụ của Bách Ngọc, khôi phục lại bộ dạng bình thường của mình, tôi nhẹ nhàng cười một cái.

"Thím ba, buổi sáng tốt lành."

Thím ba vui vẻ cười như hoa nở, bà vỗ vỗ vai tôi một cách thân thiết. Tôi vẫn bộ dạng niềm nở nói chuyện với bà, chỉ là bàn tay cầm phiếu báo, tôi như vô ý để rơi ra bên ngoài, tôi vờ như lúng túng muốn nhặt lên thì được thím ấy nhặt lên dùm.

Đáy mắt tôi thấy vẻ mặt kì lạ của thím ấy, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên độ cung nhỏ. Nếu để ý nhất định nhận ra tia sáng gian xảo trong mắt tôi. Nhưng rất tiếc, mười mấy năm học tập làm việc cho lão già nhà tôi đã rèn cho tôi khả năng thay đổi sắc mặt đến kinh hồn.

"Viên Viên cháu đậu đại học rồi sao? Chúc mừng chúc mừng!"

Tôi nở nụ cười có chút đẹp mắt, gật đầu tỏ vẻ khách sáo. Nhưng mở miệng thì tôi chính là bộ dạng đang cố sắp đặt kế hoạch lâu dài có lợi cho tôi.

"Thím ba quá khen rồi. Đại học này tuy có chút danh giá nhưng vào rất dễ, lại rất có lợi cho bản thân ở tương lai. Thiết nghĩ nếu có thi đại học, thì đây là lựa chọn rất tốt."

Dứt lời tôi liền vui vẻ cười có chút ngây thơ với mụ mụ của Bách Ngọc. Thấy vẻ mặt suy tính của bà tôi liền hài lòng đến tâm cũng muốn nở hoa. Nhìn bà nhanh chóng tạm biệt tôi mà chạy nhanh về phía ngôi nhà nhỏ đối diện. Tôi không khỏi vui vẻ huýt sáo, người có chút nhẹ nhõm bước vào nhà. Nếu có thể nhìn bản thân lúc này trong gương, tôi nhất định cảm thấy bản thân đã muốn hóa sói luôn rồi.

Quả không phụ lòng mong đợi của tôi, vài ngày sau tôi liền nhìn thấy Bách Ngọc cầm quyển sách giới thiệu về trường tôi lên nghiên cứu. Nhìn em chân mày đều muốn nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc khiến tôi hài lòng đến vui vẻ.

"Lương Viên, anh bị bệnh sao?"

Tôi nhướng cao mày, hai tay gác lên hàng rào nhà em,ôn nhu nhìn em cười hỏi.

[Hoàn]Học trưởng,anh thật phiền.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ